21 Chương 20: Khi tảng đá biến thành đá vụn. Buổi tối là bữa cơm tất niên, từ lãnh đạo đến nhân viên của cả văn phòng hầu như đều có mặt. Mâm chính gồm các lãnh đạo và cán bộ chủ chốt, bàn thứ 2 và bạn thứ ba là giám đốc các tỉnh và nhân viên marketing, Tuần Tuần tự giác ngồi vào cùng nhân viên phục vụ.
22 Chương 21: Bước chân vào nhà anh ta Tuần Tuần lấy chìa khoá mở cửa nhà, lúc này dù là ánh mắt soi mói của mẹ cũng khiến cô cảm thấy lòng ấm áp lên nhiều.
23 Chương 22: Chỉ có cảnh này là chưa bao giờ xảy ra Đèn của phòng khách được bật sáng, Tuần Tuần đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng một ai.
24 Chương 23: Khi tấm mạng che mặt biến thành tấm khăn lau Buổi tối, Tuần Tuần ở phòng dành cho khách trong nhà Trì Trinh. Lúc đầu Trì Trinh cứ một mực rằng từ trước đến nay chưa có ai ngủ ở ngoài phòng khách nên rất bụi bẩn, rồi lại theo Tuần Tuần, đang bận rộn với việc dọn dẹp cho sạch sẽ bằng vẻ quyết không dừng tay, đi vòng quanh phòng khách, chỉ đành đứng nhìn Tuần Tuần với ánh mắt trách móc từ đầu chí cuối.
25 Chương 24: Canh bạc trong màn sương mù Nửa đêm Trì Trinh cứ kêu lạnh, Tuần Tuần vào xem sự thể thế nào. Trì Trinh đắp một chiếc chăn dày, thêm cả một chiếc thảm len nữa.
26 Chương 25: Hoàng hôn trong lời kể của người ấy Trở về chỗ ở của Trì Trinh, Tuần Tuần chỉ nấu một bát mỳ ăn qua quýt. Khi có Trì Trinh ở nhà thì cảm thấy rất ồn ào và chỉ mong sao có những giờ phút được yên tĩnh, lúc này Trì Trinh không có ở nhà, không khí xa lạ trong ngôi nhà bỗng trở nên rất rõ.
27 Chương 26: Buồm gãy thuyền chìm Ngày hôm sau, Tuần Tuần xuống xe ở đầu đường như thường lệ và tới công ty muộn hơn Trì Trinh một lúc. Vừa mới đẩy tấm cửa kính thì cô đã ngửi thấy một mùi khác thường.
28 Chương 27: Giấc mộng bên vách núi Sơn trang Minh Đăng, nơi hai người nghỉ lại là ngôi nhà chính trong khu nghỉ dưỡng lớn nhất trên Cốc Sơn Dương. Khi làm thủ tục, Tuần Tuần không lấy gì làm ngạc nhiên khi Trì Trinh luôn miệng tỏ ý xin lỗi với vẻ không thành khẩn rằng, sơn trang chỉ còn lại đúng một phòng trống.
29 CHƯƠNG 28: HỒI ỨC NHƯ TỈNH MỘNG Lần đầu tiên hai người tỉnh dậy là vào lúc hai giờ đêm, tiếng mưa tràn trên vách núi nghe như bản hoả tấu từ thuở xa xưa.
30 CHƯƠNG 29: SỰ ĐIÊN KHÙNG CỦA NGƯỜI THẬN TRỌNG Tuần Tuần chỉ nhớ hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của cô. Hai mươi sáu tuổi, cô cũng đã ba năm công tác, ở cùng với người mẹ đã ly dị chồng.
31 CHƯƠNG 30: QUAY ĐẦU KHÔNG CÓ ĐƯỜNG Toàn thân Tuần Tuần nhũn xuống, dùng chút sức lực cuối cùng gạt tay Trì Trinh ra khỏi người mình. Trì Trinh nói: “Cô xem cô kìa, người khác liệu có biết tính tình cô nóng nảy đến thế không? Mắt cô nhìn kiểu gì đấy? Hận tôi à? Tôi đã làm chuyện gì đó quá đáng hay sao? Sao tôi lại cảm thấy mình tốt hơn cô rất nhiều.
32 CHƯƠNG 31: ANH HỀ VÀ CON BÙ NHÌN Quả nhiên Trì Trinh đang đứng trên lưng chừng núi ngắm nhìn những chiếc lá bị một lớp băng mỏng bao phủ bên trên. “Tôi biết trước rằng cô không nỡ rời xa tôi”, Trì Trinh nở nụ cười ngạc nhiên, mắt nhìn Tuần Tuần từ đầu đến chân.
33 CHƯƠNG 32: SỰ NƯƠNG TỰA DUY NHẤT Trì Trinh cảm thấy mình như đang trong một biển lửa, mỗi một phần trên cơ thể đều nóng rực, đau đớn tận cùng, trong cơn co giật nhìn về phía xa, ở bên kia là bờ biển yên tĩnh, Tuần Tuần đang đứng bên bãi cát, nghe thấy tiếng Trì Trinh gọi, quay đầu lại khẽ cười, chiếc lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
34 CHƯƠNG 33 : MỘT BÁT ĐAM MÊ Bản làng mà Tuần Tuần và Trì Trinh đang ở chỉ có không đầy năm chục hộ gia đình, đây cũng là nơi tụ cư của những người dân tộc Động, vì giao thông không thuận tiện nên sự giao tiếp với thế giới bên ngoài rất hạn chế.
35 CHƯƠNG 34: LỜI TRONG MƠ CỦA HAI NGƯỜI Bữa tối hôm đó không có món nào ngon nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên Trì Trinh ngồi ăn cơm ở bàn, vì thế mà nó trở nên khác biệt.
36 CHƯƠNG 35 : UỐNG KHÔNG SAY SẼ KHÔNG TỈNH LẠI Mấy ngày sau đó thời tiết rất đẹp, con chó mực suốt ngày nằm dưới ánh mặt trời ngủ gà ngủ gật ở trước cửa nhà, làn sương mù trong núi tan dần, một vài cành cây đã trổ ra những chiếc mầm non xanh biếc, con đường lớn dẫn xuống núi đã hoàn toàn mở lại bình thường, người dân trong bản Miêu Đông nườm nượp đeo những chiếc gùi lên và đi ra khỏi nhà, tất cả cảnh tượng này đều báo hiệu rằng bước chân của mùa xuân đang đến gần.
37 CHƯƠNG 36: CUỘC TÌM KIẾM TRONG BỨC THÀNH NỔI Tuần Tuần chưa ra khỏi nhà hàng thì đã có người đuổi theo, bước chân nhanh nhẹn, động tác mau lẹ, không phải là Trì Trinh mà là ông chủ quán sợ người ta ăn quỵt tiền.