Phong Thanh Vô Tình Chap 3: Tái Ngộ Người Cũ...
Chương trước: Chương 2: Biến Cố Bất Ngờ
Buổi tối, Nguyên Phương không tài nào ngủ được vì nghĩ đến hành động của Mộng Dao hôm nay. Hôm nay, cô hình như là rất thích một trong hai người Vũ Kiệt và Vũ Lạc... Từng cử chỉ, từng hành động, từng câu nói của cô khiến hắn đau đầu nhưng mỗi khi nhớ đến cô thì hắn có một thứ cảm giác kỳ lạ nào đó, tim cũng đập loạn xạ cả lên, thời gian bên cô cũng trôi đi nhanh hơn. Một người chưa từng thích ai như hắn mà bây giờ lại thích một con cọp cái như Đồng Mộng Dao sao?! Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu hắn, " không không không phải đâu! " hắn tự nhủ thầm rồi lại nhớ tới lúc Hướng Vũ Kiệt giao Mộng Dao cho Vũ Lạc, đầu óc hắn đột nhiên chấn động. " Không thể nào như thế được! Mông Dao sao có thể giao cho một tên ẻo lả như Hướng Vũ Lạc! ", hiện tại trong đầu hắn nghĩ nhiều chuyện rất phức tạp, nhắm mắt thì hình ảnh Mộng Dao lại hiện ra trong đầu, trong lòng hắn tựa hồ cảm thấy nao nao nhưng cũng nhớ tới cảnh Vũ Lạc nắm tay Mộng Dao và nhìn chằm chằm cô với ánh mắt mê đắm, tựa hồ hắn có thể hiểu tình cảm của Vũ Lạc đối với cô, ý nghĩ đen tối lại hiện hữu trong đầu hắn cùng với cảm giác ghen tức...
" Nguyên Phương... huynh nhất định phải tìm muội... "
Nguyên Phương giật mình tỉnh lại giữa đêm khuya, lại là bóng hình ấy, câu nói ấy đó chính là ĐỒNG MỘNG DAO! Những chuyện kiếp trước hắn cũng có nhớ sơ sơ qua những giấc mơ, từng lời hứa, từng khoảnh khắc... không một phút giây nào mà hắn quên...
Buổi sáng hôm sau, hắn lại đến trễ hơn như ngày nhưng đặc biệt là nhìn hắn đẹp trai hẳn ra... Đơn giản thôi, vì hắn định gây ấn tượng tốt với Mộng Dao mà. Hắn thấy nhóm người Vũ Kiệt, Vũ Lạc và Mộng Dao tiến tới gần, bên cạnh cô còn một người con trai trông rất quen nhưng Nguyên Phương không thể nhớ ra người đó là ai... Nguyên Phương đang suy nghĩ thì cậu ta, người con trai bên cạnh Mộng Dao lên tiếng:
" Cậu là Vương Nguyên Phương phải không?! "
Nguyên Phương cũng cảm thấy hơi bất ngờ, hắn chỉ biết " Ờ " lên một tiếng hơi khàn khàn như người bị bệnh lao lâu năm. Cậu con trai ấy lại tiếp lời:
" Tôi là Thượng Nguyên, Lâm Thượng Nguyên nè! Cậu có nhớ không?! "
Đột nhiên Nguyên Phương như nhớ ra điều gì liền " A " lên một tiếng và định cùng Thượng Nguyên đi dạo, kể chuyện ngày thơ ấu nhưng bị từ chối thẳng thừng và trong ánh mắt tên bạn cố tri, hắn thấy điều gì bất ổn...
Tiếng trống vang lên, đám học sinh đến trễ đông như kiến đổ ùa về phía đám người của Đồng Mộng Dao bọn họ, họ cứ chen lấn, xô đẩy nhau để không bị phạt khiến họ trông như đám đông hỗn loạn mà chen lấn khiến Mộng Dao phải nép chặt mình vào thân hình rắn chắc của Nguyên Phương dù rằng cô rất rất là không muốn, hơi ấm truyền cho nhau khiến hắn đỏ bừng mặt nhưng cũng rất vui. Để tận dụng cơ hội ngàn năm có một này, Nguyên Phương vòng tay qua và ôm chặt cô khiến cô trông như một con mèo con được chủ vuốt ve, cưng chiều.
Khi vào lớp học, mặt hắn đỏ bừng lên vì ngượng, trên môi vẫn nở nụ cười tươi khiến Mộng Dao tức muốn chết. Hắn quay sang Mộng Dao, hỏi nhảm:
" Lúc nãy, cô có sao không? "
" Không! "
Cô chỉ lạnh lùng đáp trả. Tưởng hắn sẽ ngập chặt miệng lại nhưng không ngờ hắn lại tiếp tục hỏi về một đống thứ lung tung khác khiến cô tức chết...
" Muốn biết cảm giác của bản cô nương à?! Được thôi! Nói sao ta?... NỘ KHÍ XUNG THIÊN!!! "
Nguyên Phương lúc đầu hơi bất ngờ nhưng sau, hắn bình tâm lại và mỉm cười thân thiện. Đúng lúc ấy thì Thư Hàn bước vào, hắn vui vẻ giới thiệu học sinh mới là một thần đồng, một lãng tử, một... lớp trưởng mới... Học sinh nổi tiếng từ trường trung học phổ thông chuyên Bạch Dương ... Lâm Thượng Nguyên. Vừa nghe danh, cả lớp đã vỗ tay ồ ạt, đám con gái trong lớp sáng mắt ra nhìn thần tượng soái ca vạn vạn toái của họ đang đi vào lớp, chỉ trừ Mộng Dao không quan tâm lắm ra thì hầu hết đều hét lên sung sướng nhưng gần như là ngay lập tức bị thầy giáo Hứa Thư Hàn nhắc nhở nên đành thầm lặng nhìn trong hạnh phúc. Lâm Thượng Nguyên tiến thẳng xuống cuối lớp, chỗ của Mộng Dao đang ngồi và bắt đầu xuống giọng làm quen lại với cô khiến đám con gái trong lớp không ai là không ghen tị.
" Chào, lúc nãy ta gặp nhau rồi... Đồng Mộng Dao đúng không?! "
" Ờ, cứ ngồi chỗ nào cậu thích... "
Vừa nghe thấy thế, Thượng Nguyên quay sang Nguyên Phương và ngỏ ý muốn ngồi chỗ của hắn. Nguyên Phương đương nhiên là không đồng ý rồi như vì bị Hứa Thư Hàn nhắc nhở nên đành chuyển đến cái bàn trống không người ngồi cạnh Hướng Vũ Lạc. Việc bị cướp chỗ khiến hắn chẳng còn tâm trạng nào mà học hành nên liên tục bị mắng, bị phạt khiến đám người Hướng Vũ Kiệt cười ra mặt! Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, hắn có thể bị Mộng Dao ghét nếu cứ ngồi gần mà chọc giận cô. Hơn nữa, hắn và cô còn là chỗ thân thiết ( hai gia đình rất thân nhau ) nên có thể làm thông gia cũng không chừng... Cả buổi hắn cứ nghĩ linh ta linh tinh nên trống đánh hết giờ lúc nào không hay, hắn đang định chạy đến cạnh đám người Mộng Dao thì thấy Thượng Nguyên đang nói chuyện với cô có vẻ rất thân thiết khiến hắn không thể kiềm chế nổi mà chạy ra kéo tên Lâm Thượng Nguyên đáng ghét ra nói chuyện BÍ MẬT.
" Tôi thích Đồng Mộng Dao nên cậu tránh xa con cừu nhỏ của tôi ra! "
" Cái gì? " CON CỪU NHỎ CỦA CẬU "?! Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa!! Nói gì thì nói, chúng ta vẫn nên quyết đấu cho công bằng một chút. Hơn nữa, hai nhà chúng tôi còn có qua lại nên có vẻ tôi có lợi thế hơn cậu rồi... Há há há!!! "
" Hai nhà chúng tôi cũng có giao tình thâm sâu... Chưa biết chừng sẽ làm thông gia với nhau nữa! "
" Được! Để coi ai là người cười đến cuối cùng! "
Họ cứ đứng đó nói chuyện úp úp mở mở khiến đám người Hướng Vũ Kiệt, Hướng Vũ Lạc và Đồng Mộng Dao cảm thấy đa nghi...
" Này! Hai người thì thầm to nhỏ gì vậy?! Cho chúng tôi nghe với ha... "
Vũ Kiệt cùng hai người kia đến bên cạnh và vỗ vai Nguyên Phương. Hắn và Lâm Thượng Nguyên tái xanh mặt, hai người họ lập tức lắp bắp chẳng biết nói gì để che giấu việc mình vừa nói nữa. Mộng Dao liền lập tức lên tiếng:
" Wei! Có phải hai người đang nói về Tiểu Ơn không?! "
" Phải phải phải!!!... A, cái gì? không phải! Không phải... Đúng vậy, không! Không phải... "
Họ cứ lắp ba lắp bắp, lộn xộn tùng phèo, rối tung cả lên khiến họ cứ như một mớ gà mắc tóc. Cứ tưởng như vậy thì không sao nữa nhưng hai người họ lại tiếp tục bị Vũ Lạc nhòm ngó với ánh mắt sắc bén như lưỡi liềm hàm ý ghen tuông. Vũ Lạc vốn có ý với Mộng Dao nên việc nhìn Lâm Thượng Nguyên và Vương Nguyên Phương như vậy là chuyện thường tình, Vũ Lạc giậm phịch chân xuống đất, lên tiếng trách móc hai người kia.
" Sao các người cứ làm người khác phải ngạc nhiên, kinh hãi vậy hả?! "
" Ngạc nhiên?! Kinh hãi?! "
Việc hắn nói khiến hai người kia chỉ biết nhún vai ngạc nhiên nhìn nhau còn Mộng Dao và Vũ Kiệt cười ra tiếng. Dường như có gì muốn nói, Mộng Dao hình như nhớ ra việc Hứa Thư Hàn nhắc phải đem bạn hẹn theo đến nhà hắn rồi đi qua quán cà phê... TÌNH YÊU... Chết tiệt thật!!!
Xem tiếp: Chap 4: Hướng Vũ Lạc, Cậu...