21 “Không, ta chỉ làm nô, không thể làm chuyện bẩn thỉu như vậy, cha của ta cũng sẽ không đồng ý!” Tiểu nam hài đột nhiên lùi về phía sau hai bước, hai tay che ngực, trong đôi mắt mang theo vẻ chán ghét.
22 “Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Phượng Vô Song dẫn nam hài lên xe ngựa của nàng, điềm đạm hỏi.
“Vu Tường, mười ba tuổi!” Nam hài yên lặng nhìn Phượng Vô Song, không có chút khiếp sợ nào, đôi mắt long lanh, trông rất đẹp mắt: “Ca ca là người của phủ Thừa tướng sao?” Dĩ nhiên Vu Tường không bỏ qua lời bàn tán vừa rồi của đám người.
23 Kể từ sau khi mua Vọng Giang lâu, Phượng Vô Song liền ngày ngày nghĩ cách cải thiện tình trạng kinh doanh của Vọng Giang lâu, bằng trí nhớ của kiếp trước, nếu như mình mốn làm đại sự ở thế giới này, trong tay không có tiền là không được, nhưng kiếp trước Phượng Vô Song chỉ là một sát thù, không am hiểu kinh doanh buôn bán, phải làm sao bây giờ đây? Cũng may Vu Tường sinh ra trong gia đình thương nhân, có thể giúp một tay.
24 “Từ trước đến giờ Yên Yên có một quy củ, Tằng công tử đã nghe qua chưa?” Mộ Dung Yên Yên khẽ nói.
“Sớm đã nghe thấy, từ trước đến nay Yên Yên tiểu thư chỉ gặp người ba tài, văn tài, võ tài và trí tài!” Tằng Tùng nói.
25 Trận so tài của Mộ Dung Yên Yên và Tằng Tùng, thậm chí còn kinh động đến thuyền của Đại học sĩ Văn Uyên các Ngụy Đình Tích, người này đứng đầu tứ đại học sĩ Văn Uyên các, vừa là thái phó của Thái tử, Hoàng tử và Công chua, vì vậy, là người đức cao vọng trọng trong triều.
26 Mộ Dung Yên Yên vô cùng cảm ơn vị Phong Hoa công tử kia, một lòng muốn làm quen với hắn, vậy mà Phong Hoa công tử lại ẩn thân vào đám đông không hề lộ diện.
27 “Công tử, ngươi chính là Phong Hoa. ” Mộ Dung Yên Yên khẽ cười nói, không phải là câu hỏi, mà là giọng khẳng định, nàng ta chắc chắn Phượng Nhất chính là Phong Hoa, đối với tiểu công tử hai lần giúp đỡ nàng ta này, Mộ Dung Yên Yên tràn đầy lòng biết ơn.
28 “Người nào?” Phượng Vô Song nhíu mày, không kiên nhẫn nói.
“Là Định Bắc vương!” Người làm run rẩy nói.
“Tiểu Tường Tử, đi đuổi hắn đi nhanh lên!” Phượng Vô Song không nhịn được khoát tay áo một cái, trong lòng Vu Tường và bọn người làm đều giật mình, mặc dù bọn họ biết Công tử rất mạnh mẽ, nhưng đây là Định Bắc Vương nha, Vương gia dưới một người trên vạn người, Vương gia cũng nổi danh như Thái tử, vậy mà Phượng Vô Song cũng không để vào mắt.
29 Thì ra, những món ăn kia đều bị Phượng Vô Song hạ “trệ hóa tán”, đây là một vị thuốc tê được ghi lại trong quyển sách thuốc mà sư phụ nàng đã để lại cho nàng.
30 Hiên Viên Triệt lạnh lùng xoay người, yên lặng nhìn Phượng Vô Song, trên mặt không mang theo vẻ gì, nhưng, những người vây quanh bọn họ, rõ ràng đều cảm nhận được khí lạnh toát ra từ trên người Vương gia, khiến người khác khiếp sợ!
“Không phải ngươi có muốn gả hay không!”
Hiên Viên Triệt lưu lại một câu nói lạnh lùng, không chờ Phượng Vô Song kịp phản ứng, hắn đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.
31 Từ sau khi Hiên Viên Triệt đến cửa bàn bạc hôn sự với nàng, trong phủ Thừa tướng liền xảy ra thay đổi cực lớn. Những nô tài nha hoàn vốn xem thừa thường, nay lại rối rít lấy lòng nàng, quả nhiên là nhân tình nóng lạnh.
32 “Chúng ái khanh, hôm nay coi như là gia yến bình thường, không cần câu thức!” Hoàng đế Bắc Thần quốc Hiên Viên Ngạo Thiên tuổi đã gần sáu mươi, không nhìn ra được một chút dấu vết của tuổi tác, hắn một thân mãng bào vàng óng ánh, bên trên được thêu phi long bằng chỉ kim tuyến màu vàng, làm nổi bật lên địa vị tôn quý của chủ nhân nó.
33 “Hoàng thượng, này. . . !” Tổng quản thái giám ở một bên nhỏ giọng gọi Hoàng thượng đang thất thần, chuyện này có chút khó giải quyết.
“Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói, vết sẹo trên mặt Phượng tiểu thư đã có từ thuở nhỏ, nếu phụ hoàng đã từng hứa sẽ tứ hôn cho chúng con, hôm lại lại bởi vì dung mạo của Phượng tiểu thư mà chối bỏ, đây chẳng phải là làm mất mặt người sao?” Hiên Viên Triệt đứng ra nói từng câu từng chữ, ngoài mặt thì cung kính, nhưng thật ra trong giọng nói lại mang theo vẻ tức giận.
34 Tất cả các đại thần của thế hệ trước trong đại phòng đều lộ ra vẻ hoảng sợ, sao người nọ lại đến đây? Liên tưởng đến “Mạc tà kiếm” của người nọ nằm trong tay Phượng Vô Song, cái này là có ý gì? Ai cũng biết “Mạc Tà kiếm” là vật bất ly thân của người nọ, mọi người bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ Phượng nhị tiểu thư có quan hệ gì với người nọ?
Vào giờ phút này ngay cả Quốc chủ Bắc Thần quốc Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không khỏi lau mồ hôi trên trán, nguy hiểm thật, may mà hắn chưa nói hết tịch biên gia sản giết kẻ phạm tội.
35 Cả yến hội lầm vào trong yên tĩnh, thậm chí tất cả mpji người đều vội vàng cúi đầu thấp xuống, càng không dám thở mạnh.
Quân Lâm Ngọc đi xuống đài, mọi người ở đây đều cho là hắn muốn trừng phạt Đỗ Châu ngu ngốc.
36 “Đừng động, nghe lời!” Quân Lâm Ngọc hạ thấp giọng, đèn nén cơn tức giận và nỗi sợ của mình, hắn không hiểu tại sao lại giận như vậy, thấy nàng tình nguyện cách xa hắn, cũng không để ý tính mạng mà muốn nhảy khỏi xe ngựa.
37 “Trở lại?” Phượng Vô Song vừa đi vào đại sảnh, liền nghe thấy một giọng nói cứng cáp có lực.
“Vâng, phụ thân!” Mặc dù Phượng Vô Song không thích Phượng Liệt, nhưng vẫn rất cung kính trả lời, xem ra hắn có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
38 Mấy ngày sau, trong kinh dô của Bắc Thần quốc xuất hiện một cửa hàng y sức, tên là “Cẩm Tú phường”, tuy là mới mở, nhưng lại có khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trở thành nơi lựa chọn quần áo và đồ trang sức đeo tay hàng đầu của nhóm nữ tử, thậm chí ngay cả các quý nhân trong cung cũng thường lui tới.
39 Người tới là một nam một nữ, sau khi thấy Mộ Dung Yên Yên, cũng không có kinh ngạc như Mộ Dung Yên Yên, giống như nhìn thấy Mộ Dung Yên Yên chỉ là chuyện rất bình thường.
40 Lãnh Nguyệt bị Mộ Dung Yên Yên quát làm cho sợ, cả người run lẩy bẩy.
“Yên Yên, muội đừng quá phận! Nguyệt nhi có lòng tốt khuyên muội trở về! Đừng lại hô to gọi nhỏ với nàng như vậy!” Vân Sâm lạnh giọng nghiêm nghị nói với Mộ Dung Yên Yên.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Dị Giới, Trọng Sinh
Số chương: 26
Thể loại: Nữ Cường, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 64
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 30