21
. . . . . Cuối cùng, ta vẫn không có dũng khí để đối mặt với phản ứng của y.
Không khí đột nhiên trở nên mật tĩnh, tại dạng không gian như thế này.
22
Ngày đó ta chẳng phải động tay động chân gì cả, thật sự, một nhánh củi cũng không phải chẻ.
Chính là, ta vẫn đúng hạn hoàn thành công việc Trương quản sự đã giao.
23
Bưng bát cơm trưa ngồi xổm trên phiến đá.
Bận rộn cả một buổi sáng, đến mức cái bụng phải đau đớn kêu la ta mới dừng tay được, hảo mệt a!
.
24
Đêm khuya thanh vắng, ta ôm cái bụng hơi hơi trướng đau nằm trên giường trằn trọc.
“Còn khó chịu sao?” Người nằm kế bên ta nhích lại gần.
Liếc mắt nhìn kẻ mà từ đầu đến cuối chỉ ăn lèo tèo mấy cọng rau, ta oán phẫn trả lời: “Ta đã nói là ăn không vô, ngươi còn liều mạng đút.
25
“Phong Vang. . . . . . ”
Di? Là Vân. . . . . .
Ta không mở mắt ra được, nhưng chỉ nghe giọng thôi cũng đủ biết là y.
“Phong Vang.
26
Đến ngày thứ mười bảy, y xuất hiện.
Xuất hiện trước mặt ta.
Đây là lần đầu tiên, ta được nhìn thấy mái tóc được cột lên gọn gàng, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của y.
27
Trời mưa thật lớn, trong vài phút xiêm y của chúng ta đã ướt đẫm.
Vì phải trốn tránh nam nhân kia, chúng ta chọn con đường hoang vu không bóng người để đi.
28
Ba năm sau.
“Trương Tam a, nhìn cái gì đó? Mặt ngốc ra như thế. ”
Người đi vào cõi thần tiên kia sau khi bị lay tỉnh mới định thần lại, trả lời: “Là chưởng quầy a.
29
PN về anh Hoàng đế:”>
Lần đầu tiên nhìn thấy y, hắn chỉ biết, hắn đã yêu y rồi.
Giam y lại, chỉ để mình hắn được thấy y.
Cầm tù y, khiến y trở thành của riêng hắn.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dành cho Long Khiếu Thiên, anh được ví như một bầu trời vậy, mãi hạnh phúc với một người khác, đừng mãi lưu luyến đám mây kia nhé anh:”)
§
Cho đến khi thể xác và tinh thần được no đủ, hắn mới rút khỏi cơ thể đã hôn mê mất của người ấy.
31
Vừa tỉnh lại đã thấy người ở bên cạnh đã đi từ lúc nào, vuốt vuốt chỗ nằm đã vương hơi lạnh, y xoay người đứng lên.
Tùy ý vơ lấy một cái áo khoác lên người, ra khỏi phòng.
32
Đối mặt ái nhân của mình, ai cũng muốn mình là một cường giả.
Trân ái người đó, che chở người đó, bảo vệ người đó, ôm người đó vào lòng để người đó thấy ấm áp.
33
Nói được thì làm được, ngày hôm sau, y liền đem viên ngọc bội duy nhất mà nương đã giao lại cho mình ra ngoài thôn cầm tạm. (ack)
Y phải kiếm tiền, tuy rằng lão chủ hiệu kia ngó qua liếc lại một lúc sau đó phun ra cái giá còn kém xa hơn so với tưởng tượng của y, nhưng y cũng chỉ có thể nhận lấy số ngân lượng ít ỏi đó.
34
Phong Vang đun nước nóng, sau đó sang mượn tạm y phục của đại thẩm trụ sát vách mang về cho hai người họ.
Đại thẩm kia đành đáp ứng đề nghị nhiệt tình của Phong Vang, mang quần áo đứa con năm tuổi của mình đem cho Thường Diễm, cũng tiện tay tắm rửa cho Thường mẫu, vì cơ thể Thường mẫu đã suy yếu đến mức không thể nâng người dậy.
35
“Phong Vang. . . . . . ”
“Ngọc bội đâu?”
“Phong Vang. . . . . . ” Y nhìn hắn, không biết phải nói thế nào.
“Ngươi đem đi rồi đúng không?” Hắn cắn chặt môi dưới, vạn phần bi thương, “Đó là thứ duy nhất nương để lại cho ngươi! Tại sao phải làm như vậy, có phải tiền ta mang về còn chưa đủ.
36
Thường Diễm cầm bịch khoai lang kích động chạy về, vừa vặn thấy được Nhiễm Vân Uý từ buồng trong đi ra.
“Nhiễm đại ca, ngươi xem, đại thẩm kia cho ta nhiều khoai lang lắm nè!”
“Có nói cảm ơn với đại thẩm chưa?” Y cúi người xoa xoa mái tóc cũn cỡn của nó.
37
Nhìn bộ sách chỉnh tề được ngăn nắp sắp trên giá sách, y biếng nhác rút ra một quyển, mở ra xem.
Sách này là sách tốt, trang giấy hoàn mỹ, hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng, câu hay từ đẹp rơi vào trong mắt.
38
Chi ra chút tiền, Phong Vang đưa Thường Diễm vào lớp học, cũng thường xuyên mời đại phu đến xem bệnh cho Thường phu nhân.
Đối với hành động này, Thường phu nhân vô cùng biết ơn, thời thời khắc khắc đều nghĩ cách báo đáp cho bọn họ.
39
Nên trốn đi nơi nào đây?
Làm sao mới tìm được ngôi nhà chân chính của bọn họ.
Khắp thiên hạ? Dưới đất sao? Hay là trên bầu trời?
Bọn họ phải trốn đi nơi nào, để thoát khỏi bàn tay con người Thiên Tử kia?
Nếu chỉ có hai người thôi sẽ dễ dàng hơn, nhưng còn có Thường phu nhân thân thể ốm yếu, Thường Diễm tuổi còn nhỏ, cho dù muốn chạy trốn, mang theo họ chỉ thêm liên lụy họ mà thôi.
40
Người xuất hiện trong bóng đêm, đích thị là nam nhân bọn họ luôn muốn tránh né, đương kim thiên tử Long Khiếu Thiên.
Tuy cuối cùng cũng sẽ tìm được thôi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.