21 Như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thiếu niên như trước vẽ tranh, người ngắm hoa như trước ngắm hoa, thời gian cứ như vậy lơ đãng trôi qua.
Lạc Dịch nhìn lướt qua thiếu niên đang chăm chú vẽ tranh, con mồi đã từng bước đi vào bẫy, bây giờ chỉ cần một chút tác động, là có thể thu hoạch.
22 “Mới đạt được 11. 1% tiến độ a, cứ thế này thì đến bao giờ mới về được thế giới cũ…”
“Đề xuất, ta tỏ vẻ player nên thử nhiệm vụ cấp S, hoàn thành nhiệm vụ cấp S thu được 30% tiến độ, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ba lần là có thể sử dụng Xuyên qua về thế giới cũ.
23 “Cần phải biết, quy tắc thứ nhất của công lược: Vật phẩm công lược phải do chính nhân vật công lược tự mình đưa cho player, tức là ăn cắp, cướp giật và các phương pháp cùng loại khác đều là vô hiệu.
24 Cửa viện nhẹ nhành mở ra, Phong Tỏa Vũ cúi đầu đi tới, phía sau là một đám người. Hạ Kình Thảo vừa vào cửa thì lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, ánh mắt y không có đặt lên lá trà tỏa đầy hương thơm, không có đặt lên nam tử áo xanh, mà đặt lên thân ảnh đang ngủ say.
25 “Kỳ thật. ” Lạc Dịch ngồi nghiêm chỉnh, vô cùng nghiêm túc: “Ta không phải người của thế giới này. ”
Hạ Kình Thảo nhíu mày, còn chưa kịp nói, Thanh Nga ở một bên đã chen vào, giọng nói mang theo châm chọc gay gắt: “Ý ngươi là ngươi là quỷ?”
Tỷ tỷ này, rốt cuộc ta đắc tội ngươi chỗ nào? Lạc Dịch vô cùng đau đầu, mấy vị mỹ nữ bên cạnh Hạ Kình Thảo này đều không thích hắn, được rồi, đây là cách nói uyển chuyển, lúc đầu là không thèm nhìn còn bây giờ là lạnh mắt trừng, đương nhiên, ở trước mặt Hạ đại thần thì chuyển thành uyển chuyển coi khinh.
26 Lạc Dịch nhìn thanh lâu trước mắt, lệ rơi đầy mặt.
Quả nhiên xuyên việt mà không dạo qua thanh lâu là không được, không xứng đáng được gọi là nhân sĩ xuyên việt.
27 —-Ngươi có tin tưởng vào vận mệnh không?
—-Không, ta không tin.
—-Vậy ngươi có từng nghe qua câu nói… Người tin tưởng vận mệnh sẽ đi theo vận mệnh, còn người không tin tưởng vào vận mệnh…sẽ bị vận mệnh kéo đi chưa.
28 Hạ Kình Thảo là một người hưởng thụ xa hoa vô cùng, cho dù chọn quán trọ cũng không chọn nơi tiện lợi, mà là chọn một quán trọ hoa lệ nhất — tuy rằng nó cũng thật rất thoải mái.
29 Được rồi, Lạc Dịch nhìn sinh vật bộ dạng hung dữ trước mặt hắn, 囧 囧, trời đất, đây, đây là bỏ trốn trong truyền thuyết a.
Ánh mặt trời rất nắng, cỏ xanh rất thơm, hắc mã đối diện rất tiêu hồn.
30 Lúc trước nghe giải thích về nhiệm vụ chi nhánh có nói rõ ràng hơn một chút về khái niệm văn minh.
Văn minh có thể coi là sự phân chia thời đại, tỷ như thời kì đồ đá mà trái đất từng trải qua.
31 “Biết cái gì đây không?…Đây là y phục, làm một nhân loại, ngươi phải biết rằng mặc dù trong một vài tình huống nó là hành vi nghệ thuật, nhưng phần lớn tình huống đều là hành vi phạm tội, nhất là ngươi là loại dụ người phạm tội…Khụ, ý của ta là, y phục không phải thực vật, vậy nên đặt nó ở bên ngoài chứ đừng đặt nó bên trong…”
“Biết cái gì đây không?…Đây là thực vật, làm một nhân loại, ngươi phải biết rằng chúng ta chỉ có thể ăn thực vật, không phải vì chỉ có thể tiêu hóa thực vật, cho dù dạ dày ngươi có thể tiêu hóa được đá cũng không được.
32 Sau khi biết được quy tắc ám tràng, Lạc Dịch liền có chút hối hận, nhưng tình huống hiện tại buộc hắn phải kiên trì tiếp tục.
Thật không hỗ là tập hợp của hắc ám bạo lực, phân biệt giai cấp và quyền lực có vẻ vô cùng rõ rệt tại đây.
33 Lúc này, đại hán bên trong ***g sắt đứng lên — ba cái ***g sắt đều đặc biệt gần nhau, đến mức có thể nghe được động tĩnh bên kia đối phương. Đại hán vặn lưng, sau đó lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Ngủ ngon ăn no xong, nên hoạt động gân cốt, luận võ thú vị như vậy không cho lão tử tham gia sao được?!”
Đại hán căn bản không dùng chìa khóa, mà nắm lấy song sắt, tay nổi đầy gân xanh, hét lớn một tiếng, rào chắn song sắt cứ như vậy bị bẻ gãy, sau đó cười lớn đi về phía hỗn chiến.
34 Trâu Toàn cười đến mức vẻ mặt cúc hoa đóa đóa đều nở rộ, hắn thật cao hứng, bởi vì vấn đề khó khăn nhất của hắn đã được giải quyết, chỉ cần bạch y công tử trước mắt đáp ứng một tiếng, tất cả vấn đề này đều không thành vấn đề.
35 Lạc Dịch cảm thấy rất bi ai, lần đầu tiên bi ai như vậy. Tình trạng hiện tại của hắn so với cái thứ ba trong nhân sinh tứ đại bi kịch hoàn toàn trùng khớp: Đêm động phòng hoa chúc, cách vách.
36 Đó là một gốc cây cỏ.
Lá cây màu tím nhạt dưới ánh nắng chiếu xuống có vẻ rụt rè và sợ hãi, kỳ lạ chính là, cho dù dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, cũng có thể nhìn thấy một quầng sáng mơ hồ quấn xung quanh cây.
37 Phiên ngoại Tỏa Vân <ý nan="" bình="">> By: Phung phí divination
Lần đầu tiên nhìn thấy người kia, hắn 8 tuổi.
Thời điểm đó, hắn chỉ có thể chịu toàn tâm đau đớn, không hề chớp mắt mà đem diện mạo những con rệp xấu xí này khắc lên phía trên tâm hồn.
38 Tùng mặt không thay đổi đứng ở cửa, tuy rằng y luôn mang bộ dạng không biểu tình gì, thế nhưng Lạc Dịch như trước hung hăng rùng mình. Vẻ đẹp tinh xảo của trùng khiến cho không khí dễ dàng lặng lại, Hạ Kình Thảo dường như vì vẻ đẹp của đối phương mà ngẩn người, nhưng rất nhanh thì phản ứng kịp.
39 Lạc Dịch trông mong nhìn chén rượu trong tay, trúc ảnh vụn vụn nhỏ nhỏ rơi vào trong chén rượu chia mặt trăng thành từng mảng. Nơi này là một cánh rừng bên ngoài, giống lần trước, mỗ phiến tử bị bao lại đưa đến một chỗ, trước mặt là Ngụy Thanh cười vô cùng ôn nhuận cùng với Hạ gian thương mặt vô cùng hồ ly, hai người xúm lại, Lạc Dịch biểu thị, cừu càng ngày càng cừu, hồ ly càng ngày càng hồ ly.
40 Hoàng y nam tử đang ngâm nước trà, lẳng lặng đem một ly đưa qua chỗ ngồi đối diện, giữa hương trà thản nhiên cười nhẹ: “Ngươi đã đến rồi. ”
Một trận gió lướt qua hoàng y nam tử, chỗ đối diện là một nam tử bạch y, cặp mắt hoa đào câu nhân vô cùng đang nhìn hoàng y nam tử: “Ngụy Thanh, vì cái gì?”
Ngụy Thanh không trực tiếp chống lại chất vấn của bạch y công tử, chỉ là nâng chén trà lên, như là đang say mê hương vị của trà: “Vân lai trà, tuy không phải tốt nhất, lại làm người ta rơi vào trong hồi ức, cái loại hương vị không thể tự kiềm chế này….