Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu Chương 39: Chương 38
Chương trước: Chương 38: Kết Thúc Của Đảo Đầu Lâu (1)
Kiều Hân Hân đã tìm được quân đoàn khủng long cùng King Kong đang đứng ở phía trước nhất, chúng đi tới bờ biển, nhìn mấy chiếc thuyền lảo đảo sắp đổ kia.
Cô đang tự hỏi, kết thúc là cái gì, cái gì mới là kết thúc?
Ánh tà dương chiếu lên mặt biển, cuối cùng dần dần phai nhạt. Rất nhiều binh lính đều chết trên hòn đảo này, nhân số còn lại không nhiều lắm, bọn chúng chen lấn để trốn về.
"Ann." Kiều Hân Hân nghe thấy có người gọi cô.
Có một chiếc thuyền gỗ nhỏ sau bãi đá ngầm trên bờ biển, Jack đưa tay về phía cô: "Chúng ta cùng nhau trở về nhé."
"Ô ô?" Khủng long bạo chúa nhỏ hơi hơi ngoẹo đầu.
Kiều Hân Hân bình tĩnh nhìn anh, cô biết, Jack đã bận rộn thật lâu vì cứu cô.
Chuyện đã được tiến hành đến nước này, chắc King Kong sẽ không gặp nguy hiểm nữa, mà cô... Có nên trở lại cố hương của mình hay không?
Đảo Đầu Lâu là một nơi giả tưởng, cô không thuộc về nơi này.
Nhưng... Sao cô lại cam lòng rời đi chứ?
Kiều Hân Hân mỉm cười, cô lắc đầu, vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy Jimmy chạy tới từ đằng xa, thở hổn hển: "Ann! Vẫn, vẫn còn bản đồ!"
"Cái gì?"
"Trên người Carl có bản đồ!"
Kiều Hân Hân sợ run ba giây.
Nếu trên người Carl quả thực có bản đồ, thả gã trở về khác nào thả hổ về rừng? Ai biết lần sau gã lại mang đến dạng tai họa gì?
Cô nhìn về phía Jack: "Dẫn tôi lên thuyền đi."
"Được!" Jack không biết trong lòng cô nghĩ gì, anh cho rằng Ann đã đồng ý trở lại New York cùng mình.
Tiểu A Minh cắn làn váy của cô, lưu luyến nhìn cô.
Kiều Hân Hân sờ lên đầu nó, dịu dàng nói: "Không sao đâu, tao sẽ trở lại."
King Kong nhìn cô, có chút sốt ruột, nó lo lắng cúi người nhìn Kiều Hân Hân, Kiều Hân Hân nở nụ cười với nó.
"Cảm ơn em nhé."
Cảm ơn em, đã cho chị một đoạn trải nghiệm khó quên.
Vẻ mặt của King Kong càng lúc càng bi thương, có lẽ nó chẳng hiểu bất kì điều gì, thế nhưng, nó lại hiểu nhân tính.
Ánh mắt nó tựa như biết nói, mỗi lần Kiều Hân Hân nhìn nó chăm chú, luôn có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của nó.
Trong hiện thực là ba tiếng đồng hồ, còn trong phim, họ đã chung sống sớm chiều rất nhiều ngày.
King Kong duỗi ngón tay ra, muốn vuốt ve cô.
Kiều Hân Hân cầm ngón trỏ của nó, nhẹ nhàng hôn lên.
Trời chiều, đảo hoang, ly biệt, lưu luyến.
Nhạc nền thê lương xinh đẹp vang lên, một trăm tám mươi ngàn khán giả đều bị rung động bởi một màn này.
Kiều Hân Hân xoay người không chút do dự, cô nói với Jimmy rằng: "Cho tôi mượn áo khoác."
Jimmy nhanh chóng cởi áo khoác màu nâu của mình, Kiều Hân Hân mặc nó lên người, lục lọi túi áo khoác. Cô nhìn Jimmy, Jimmy gãi đầu, lúng túng nói: "Em tiện tay cầm một cái..."
Ừm, cậu am hiểu nhất chuyện mượn gió bẻ măng.
Kiều Hân Hân vừa sửa sang áo khoác vừa cười nói: "Tốt lắm, thế tôi nhất định có thể lấy lại bản đồ rồi."
Cô ngồi lên thuyền gỗ nhỏ của Jack.
Bên ngoài bãi đá ngầm, có một chiếc thuyền vừa thoát khỏi địa ngục, thong thả lái đi.
Chiếc thuyền gỗ nhỏ chèo đến.
Sau khi binh lính trên thuyền thấy bọn họ thì không nói gì thêm -- Dù sao Jack đã tới cùng thuyền, bọn họ cũng coi như quen mặt.
Thang dây được thả xuống.
Kiều Hân Hân bỗng mở miệng nói: "Jack, tôi quên cầm một vật rất quan trọng, nó đang ở chỗ của Jimmy."
Jack sửng sốt: "Là vật gì?"
"Anh đi hỏi Jimmy đi, cậu ấy sẽ đưa cho anh." Dừng một chút, Kiều Hân Hân mềm giọng: "Xin anh đấy, nó thực sự rất quan trọng."
"Được, vậy em lên trước đi."
"Ừm."
Kiều Hân Hân trèo lên thuyền bằng thang dây, Carl đang đứng ở trên mạn thuyền, sau khi gã thấy Kiều Hân Hân liền lộ vẻ mặt khó tin: "Ông trời ơi, Ann! Cô cư nhiên vẫn còn sống!"
"Đúng vậy, tôi vẫn còn sống."
Kiều Hân Hân đứng ở boong thuyền, cô nhìn chiếc thuyền gỗ nhỏ đang dần dần rời xa.
Trên mặt cô mang nụ cười thản nhiên, tán gẫu câu được câu không với Carl. Vừa trải qua một trận chạy trốn lớn nguy hiểm như vậy, các binh lính đã sớm mệt đến mức hận không thể ngủ say như chết.
Rất nhiều người đều đã về phòng, bên ngoài chỉ còn lại hai người là

Xem tiếp: Chương 40: Chương 39