Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phàm Tình Tục Ái Chương 50: Chương 50

Chương trước: Chương 49: Chương 49



Không biết cô đã ngủ bao lâu, dường như bị giật mình, Tần Thanh đột nhiên mở mắt, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào mắt cô khiến cô từ từ tỉnh lại.

Mí mắt cô giật giật, phát hiện hai tay mình đang bị trói phía sau. Nhận thức như vậy khiến toàn thân cô chấn động.

Cô kinh hoảng ngồi dậy, liếc mắt nhìn thấy Lục Kiếm Thăng đang ngồi trên ghế sopha đối diện đang nhìn mình.

"Em tỉnh rồi?" Lục Kiếm Thăng vừa nhìn cô vừa nói: "Tỉnh rất đúng lúc."

"Anh vẫn còn sống?" Tần Thanh kinh ngạc trợn to hai mắt.

"Chỉ sắp chết thôi. " Lục Kiếm Thăng lấy tay chà phẳng ống quần mình, giận dữ nói: "Em xem vết thương mày rất nặng đó, nếu không phải dượng anh…" Anh yếu ớt cười: "Cũng nhờ cậu anh giúp đỡ, nếu không anh cũng không có cơ hội được gặp lại em."

Tần Thanh bắt đầu giẫy dụa hai chân đang bị trói của mình, tức giận nói: "Anh mau thả tôi ra, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Cậu của em để chúng ta ở đây hưởng tuần trăng mật thật ngọt ngào đấy." Lục Kiếm Thăng vẫn liên tục gõ trên bàn phím máy tính, nói: "Em hãy ngoan ngoãn ở lại đây, phản kháng cũng vô dụng."

"Tôi muốn… tôi muốn uống nước, anh thả tôi ra." Ánh mắt Tần Thanh chuyển động "Nếu không, anh hãy trói hai tay tôi ở phía trước."

Lục Kiếm Thăng thiếu kiên nhẫn đứng lên, lấy bình nước từ trên bàn đi tới trước mặt Tần Thanh đút cho cô uống.

Tần Thanh bị ép uống mấy ngụm lớn liền liên tục ho khan.

Lục Kiếm Thăng ngồi trở lại trên ghế salông, mở màn hình laptop quay về phía cô nói: "Năm phút sau, thị trường chứng khoán sẽ mở."

"Có ý gì?" Tần Thanh căm giận hỏi.

Lục Kiếm Thăng không nhanh không chậm nói: "Anh cho Tống Vũ Thành thời gian là sáu tiếng để cậu ta chuyển vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ là sáu mươi ức, nếu không…. " Anh ta cười ma mãnh "Nếu không, anh sẽ khiến cậu ta mãi mãi không gặp được em."

Tần Thanh kinh hãi, thét lên: "Anh điên rồi."

Cô đứng lên, phát hiện phòng này là phòng kín, bốn phía đều là tường, không có cửa chính hay cửa hậu. Lục Kiếm Thăng ngồi trên ghế sô pha ngay cầu thanh cuốn, là lối đi duy nhất có thể đi lên trên. Cô hơi run rẩy khi nhận ra ở đây chính là khoang thuyền.

Cô dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lục Kiếm Thăng, uy hiếp nói: "Anh chạy không thoát đâu. Bây giờ nên thả tôi đi, tôi có thể bảo đảm anh sẽ không có chuyện gì, bằng không anh sẽ ở tù mọt gông cả đời."

"Em dựa vào cái gì để bảo đảm anh không có chuyện gì?" Lục Kiếm Thăng oán hận nói: "Chính bởi vì em mà anh đã suýt chết một lần rồi."

Tần Thanh bình tĩnh nhắc nhở nói: "Trong thời gian ngắn như vậy, anh ấy cũng không thể bỏ ra nổi sáu mươi ức tiền mặt cho anh. Anh cũng đừng mơ mộng hão huyền, bây giờ anh thả tôi ra thì tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, tôi bảo đảm sẽ không truy cứu."

Lục Kiếm Thăng gật đầu: "Cho rằng trong thời gian ngắn, cậu ta không thể bỏ ra nổi sáu mươi ức (ức nghĩa là vạn, một ức là một trăm triệu) thì anh cũng muốn xem cậu ta ứng phó như thế nào." Lục Kiếm Thăng cười xấu xa "Cách duy nhất cậu ta có thể làm lúc này chính là bán tháo toan bộ cổ phiếu trong tay. Nhưng như thế thì cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề này."

Tần Thanh không biết mình còn có thể làm gì, cô cố gắng tìm mọi cách cởi dây trói phía sau lưng mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lục Kiếm Thăng đột nhiên quay về màn hình máy vi tính bắt đầu cười ha hả, cực kỳ vui vẻ nói: "Cổ phần Đỉnh Thành đang hạ xuống."

Lục Kiếm Thăng để laptop sang một bên, tươi cười đi tới trước mặt Tần Thanh: "Tống Vũ Thành vì em mà có thể làm mọi thứ. Chỉ sợ lúc này ngay đến chức vị chủ tịch tập đoàn, cậu ta cũng không thể làm tiếp được nữa, chưa nói đến việc cậu ta chưa thông qua đại hội cổ đông mà dám bán cổ phần ra ngoài. Anh ta phải phụ trách việc lần này thôi. " Lục Kiếm Thăng nói xong, không nhịn được lại cười to lên.

Tần Thanh tức điên, xông tới dùng đầu mình dùng hết sức lực tông mạnh vào người anh ta.

Lục Kiếm Thăng đột nhiên dùng lực ném Tần Thanh đè trở lại trên giường nhỏ, khuôn mặt dữ tợn nói: "Ngược lại anh muốn xem cuối cùng em có điểm gì đặc biệt mà khiến anh ta mê luyến em đến thế."

Lời còn chưa dứt, anh ta bắt đầu lôi kéo quần áo trên người Tần Thanh.

Mặc cho Tần Thanh liều mạng gào khóc giãy dụa, mắng mỏ, cầu xin nhưng đều không thể ngăn lại động tác của anh ta.

...

Cơn thống khổ qua đi, cuối cùng Tần Thanh cuộn thân thể mình nằm nghiêng sang một bên, dây trói trên người cô cũng được tháo ra.

Giờ khắc này, hai mắt như nhìn vào nơi hư không vô thần.

Lục Kiếm Thăng kéo chăn mỏng qua góc giường, che đậy thân thể của Tần Thanh. Anh ta cũng xích lỏa thuận thế nằm xuống, ôm thân thể Tần Thanh từ phía sau lưng.

Theo đuổi lâu như vậy, chính anh cũng không hiểu mình thích cô ấy thật lòng hay giả dối. Mọi thứ như thật như mơ khiến anh không thể phân biệt được.

Anh thì thầm bên tai Tần Thanh nói: "Chúng ta cùng bỏ đi! Rời xa nơi này để không ai biết chúng ta

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nơi Khởi Nguồn Hạnh Phúc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 13


Seven

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 28


Yêu Nhầm Nữ Bang Chủ Siêu Quậy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 31



Tấm Ảnh Cũ

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 7