Phàm Tình Tục Ái Chương 19: Chương 19
Chương trước: Chương 18: Chương 18
"Hả?" Tần Thanh nghe được câu hỏi của Lữ Đan nên hơi sợ.
"Hả cái gì? Thật ra, về phương diện đó thì phụ nữ cũng giống đàn ông thôi. Dục vọng của nam và nữ lại như nhau cả thôi. Nhưng có một điều thật không công bằng." Lữ Đan bình tĩnh nói.
"Điều gì không công bằng?" Tần Thanh tò mò.
"Đàn ông không cần lo lắng việc mình có mang thai hay không." Lữ Đan thản nhiên nói.
"Ừ, đúng là rất không công bằng." Tần Thanh thuận miệng phụ họa.
"Cho nên đàn ông có thể gieo rắc tình cảm khắp nơi còn phụ nữ luôn luôn phải thận trọng." Lữ Đan nói tiếp.
"Dù là đàn ông hay phụ nữ, nếu ai buông thả mình đều sẽ trả giá cao" Tần Thanh khinh thường nói.
"Vậy cậu có ý kiến gì không?" Lữ Đan cười hỏi.
Tần Thanh trả lời không được, cô trừng mắt nhìn Lữ Đan và đáp qua loa lấy lệ: "Tây Môn Khánh còn không chết tử tế sao?"
Lữ Đan cười ha ha: "Cậu thích loại đàn ông nào? Nếu thích loại đàn ông như Tây Môn Khánh, vừa đẹp trai vừa có tiền nhưng dục vọng cao một chút, cậu chấp nhận sao?"
"Không đồng ý, đương nhiên tớ không chấp nhận rồi." Tần Thanh lập tức đáp.
"Vậy loại đàn ông cậu thích là mẫu người thế nào?" Lữ Đan hỏi tới.
"Chính tớ cũng không biết." Tần Thanh kéo chăn đắp kín thân thể mình, buồn buồn đáp.
"Ha ha, có gì đâu mà xấu hổ, cậu cũng trưởng thành rồi mà." Lữ Đan cười trêu nói.
Một lúc lâu sau, Tần Thanh mới nói: "Tớ thích loại người nghiêm túc, còn phải dịu dàng với tớ."
Lữ Đan nói: "Ừ, như vậy là đúng."
"Mẹ cậu đối xử với cậu có tốt không?" Tần Thanh hỏi.
"Đương nhiên là tốt. Sao tự nhiên cậu lại hỏi vấn đề này?"
"Không có gì." Tần Thanh dừng một chút, "Mẹ tớ đối xử với tớ cũng bình thường, chỉ có ba tớ thì luôn đối xử rất tốt với tớ."
Lữ Đan cười: "Cậu có yêu thương gia đình mình không?"
Tần Thanh không e dè, đáp: "Con gái ai mà không yêu thương gia đình mình chứ?"
"Vậy sao? Đôi khi có, đôi khi không." Lữ Đan suy tư một chút, nói: "Vậy cậu sinh sống ở đây, ba cậu ở nhà. Một năm hai người không gặp nhau, tớ khẳng định cậu rất nhớ nhà lắm."
"Đúng là tớ rất muốn về nhà." Tần Thanh nhàn nhạt nói: "Tớ mệt rồi, ngủ ngon."
Tần Thanh đưa tay tắt đèn ở đầu giường.
Sáng hôm sau theo kế hoạch là hai người đạp xe để so tài chung quanh hồ Lali.
Yêu cầu là mỗi chiếc xe có nam và nữ cùng phối hợp.
Tần Thanh cảm thấy buồn rầu, sau lưng đột nhiên có người nói: "Cô với tôi một tổ nhé?"
Tần Thanh xoay người nhìn lại, nhận ra người đó chính là Phương Siêu, một đồng nghiệp cũng có quen biết.
Anh ta nói xong thì cũng chạy tới dắt chiếc xe đạp, Tần Thanh chỉ có thể cười và đồng ý.
Một tiếng còi vang lên, bao nhiêu chiếc xe đếm không hết xông ra ngoài.
Xe chạy dọc theo trung tâm, đi qua Kính Hồ, rất nhanh kéo dài khoảng cách.
Tần Thanh ở phía trước, Phương Siêu ở phía sau, hai người nghiêm túc đạp xe và bắt đều nhịp đạp.
Tần Thanh bị thiếu máu, đi chưa được bao lâu thì cô bắt đầu hoa mắt, chân đạp không ổn định.
Xe chạy đến dưới chân núi, Tần Thanh đột nhiên bảo dừng: "Không được rồi, tôi không thể chạy tiếp. Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, hay là anh cứ chạy tiếp đi."
Tần Thanh từ trên xe bước xuống, dùng hai tay chống đầu gối đứng thở dốc.
"Cô không sao chứ?" Phương Siêu có chút luống cuống.
Tần Thanh ngẩng đầu chỉ sợi xích bên cạnh chiếc thang đu nói: "Tôi leo lên ở đây, còn anh chứ chạy theo đường nhỏ. Làm như vậy chúng ta có thể rút ngắn khoảng nửa đường."
"À? Không cần phải như vậy, chúng ta cứ từ từ chạy về cũng được." Phương Siêu kinh ngạc.
"Tôi nghe nói năm mươi người đứng đầu sẽ nhận được phần thưởng rất phong phú, anh không muốn nhận phần thưởng này sao?" Tần Thanh hướng dẫn nói.
Phương Siêu cười lắc đầu: "Không sao cả, chúng ta cứ từ từ chạy về."
Tần Thanh hơi giận dỗi, cô ngồi nghỉ trên một tảng đá ven đường, mệt mỏi nói: "Tôi tiếp tục chạy không được rồi, tôi phải nghỉ mệt đã hay là anh cứ đi trước đi. Lát nữa tôi sẽ leo lên bắt kịp anh sau." Cô vừa nói vừa chỉ thang sắt trên vách núi.
"Cô chắc chắn con đường này có thể lên sao? Là đường tắt ?" Phương Siêu nghi ngờ nói.
"Ngày hôm qua tôi và Lữ Đan đã đi qua nơi này rồi, tôi bảo đảm con đường này rất dễ đi." Đang khi nói chuyện, có vài chục chiếc xe của các đồng nghiệp vượt qua mặt hai người, cũng có không ít người dừng lại hỏi tình hình bọn họ, khiến Tần Thanh và Phương Siêu cũng không muốn đứng đó giằng co như vậy nữa.
"Vậy cô phải cẩn thận, tôi đi tới ngã ba phía trước chờ cô." Phương Siêu bất đắc dĩ nói.
Xích sắt được chế thành thang đu, dính sát vào vách núi, dài chừng năm sáu mét, nghiêng khoảng 70 độ dốc.
Tần Thanh vốn cao, hai tay đều khoẻ nên cô có thể leo lên ở mức độ cao như thế này.
Cô ở dưới nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu leo lên trên.
Nhưng cô mới trèo một nửa, đột nhiên cảm thấy xích sắt dưới chân chợt rung lên.
"Xuống mau." Phía

Xem tiếp: Chương 20: Chương 20