Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Phàm Tình Tục Ái Chương 16: Chương 16

Chương trước: Chương 15: Chương 15



Buổi trưa, khi đến lầu ba ăn cơm, Tần Thanh cố ý chọn chỗ ngồi ở ngay góc khuất nhất.

Hiện giờ, mọi cử chỉ hành động, cô đều cẩn thận, vì cô sợ khi động vào vết thương sẽ khiến mình đau đớn.

Lữ Đan ngồi đối diện với cô, vừa ăn vừa oán giận nói: "Cậu biết không gần đây tớ mấy lần đi xem mắt rồi. Người ta thì gặp những anh chàng đẹp trai mà tớ chỉ toàn gặp quái vật thôi."

Tần Thanh không nói gì, Lữ Đan cũng không để ý đến Tần Thanh vì vết thương trên người mình mà trầm mặc, cô thản nhiên lần lượt tự thuật: "Căn bản là người đó chỉ muốn ra ngoài tìm một người trải qua tình một đêm, lần đầu tiên gặp mặt lại muốn động tay động chân, còn nói anh ta và tớ chính là trời sinh một cặp, là người tốt nhất được chọn để sinh đứa bé. Làm mẹ sao? Dù nghĩ thế nào, chưa bao giờ tớ nghĩ tới anh ta lại nói với tớ như vậy. Đúng là đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi."

Tần Thanh thấy cô ấy càng nói càng kích động thì vội vàng gõ ngón tay xuống bàn.

Lữ Đan nhìn khắp mọi nơi: "Không sao, xung quanh chúng ta đều không có ai."

Tần Thanh tiếp tục cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.

Cô và Lữ Đan cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Thư ký Trần nhìn Tần Thanh, lịch sự nói: "Tần tiểu thư, mời đi theo tôi."

Tần Thanh gật đầu, quay đầu lại nói với Lữ Đan nói: "Anh ấy muốn hỏi tớ về chuyện nhập viện và xuất viện, tớ đi một chút rồi về, đừng để người khác dọn dẹp phần ăn của tớ."

Ở phía đông lầu ba có mấy gian phòng, là nơi ăn cơm của các nhà lãnh đạo trong công ty.

Thư ký Trần đẩy cửa bước vào một căn phòng và mời cô vào.

Tần Thanh cũng không suy nghĩ nhiều, cất bước vào trong nhưng cô mới bước hai bước thì chợt khựng lại.

Tống Vũ Thành đang ngồi sau bàn tròn, vừa thấy cô bước vào thì cũng chăm chú nhìn cô.

Tần Thanh cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, theo bản năng cô xoay người nắm tay cầm cửa.

Thư ký Trần nhẹ nhàng khép cửa lại và bước ra ngoài.

Cô đứng ngay cửa không dám bước tiếp, vẻ mặt không tự nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc Tống, chào ngài."

Tống Vũ Thành hiền hòa nói: "Mời ngồi." Mặc dù giọng nói ôn hòa nhưng cũng có chút mệnh lệnh.

Tần Thanh nhắm mắt đi tới, có cảm giác trán mình đổ đầy mồ hôi.

Cô ngồi vào ghế đối diện với anh, không dám ngẩng đầu lên giống như chú chim đang bị thương, trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi sẽ bị cung tên bắn trúng lần nữa.

"Khi nãy mới vừa gặp cô ở đại sảnh nên muốn gọi cô lên đây để hỏi thăm về tình trạng vết thương của cô thế nào. Sao cô lại không nằm lại bệnh viện dưỡng thương?" Tống Vũ Thành chậm rãi nói.

"Tôi không thích bệnh viện, vết thương của tôi cũng không nặng lắm nên cũng không cần ở đó làm gì. Cám ơn Tổng giám đốc Tống quan tâm." Tần Thanh càng nói càng khẩn trương.

Đúng lúc này, ở phòng ăn, có một nhân viên bước vào, trên tay cầm một chén cháo to.

Tống Vũ Thành liếc mắt nhìn người kia ý bảo đưa đến cho Tần Thanh.

Một chén cháo nóng được đặt trước mặt Tần Thanh.

Tần Thanh giương mắt nhìn, hai má trở nên đỏ hồng. Cô nhìn chăm chú vào chén cháo, bên trong còn có táo đỏ, đậu đỏ, trứng cút và hạt sen.

"Tôi đã sai bọn họ làm phần cháo bổ dưỡng này, cũng không biết bên trong có những gì?” Tống Vũ Thành nói xong, nghiêng người về phía trước nhìn một chút, sau đó lắc đầu: "Kỹ thuật nấu nướng của phòng ăn cũng có hạn, cô đừng chê cười."

Tần Thanh vội cầm muỗng lên ăn một miếng, táo đỏ hoà với đường rất ngọt, quả thật bọn họ làm rất ngon.

"Rất ngon." Tần Thanh nói thật lòng mình.

"Cô thích ăn gì? Để tôi nói họ chuẩn bị.” Tống Vũ Thành hỏi rất tự nhiên.

Tần Thanh dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Vũ Thành vẫn cất giọng bình thản giống như anh chỉ đang trò chuyện với cô nhưng trong ánh mắt vẫn lộ vẻ lạnh lẽo.

Tần Thanh lắc đầu một cái: "Cám ơn, món nào tôi cũng thích."

Cô lại liếc mắt nhìn về đối phương, sau đó cô lại nhìn trên bàn tay anh trống trơn, không có ngón nào đeo nhẫn.

Tần Thanh cúi đầu thấp xuống, tiếp tục ăn phần cháo của mình.

Tống Vũ Thành cũng cầm đũa lên, nói với cô: "Hãy ăn những món này, không cần phải ăn cháo."

Tần Thanh ngoan ngoãn gật đầu, gắp món ăn gần mình nhất.

Cả hai người lo dùng bữa, không khí giảm xuống như muốn đóng băng.

Tống Vũ Thành đột nhiên mở miệng hỏi: "Tại sao không ăn trứng?"

Tần Thanh khẳng khái nói: "Tôi bị dị ứng với lòng đỏ trứng."

Tống Vũ Thành nhíu mày: "Sao? Cô bị dị ứng à?"

"Khi ăn vào, trên người tôi sẽ bị nổi một ít nốt đỏ, cũng sẽ rất ngứa." Tần Thanh nói thật.

"Uống thuốc kháng sinh vào có hết không?" Tống Vũ Thành hỏi.

Tần Thanh kinh ngạc: "Đúng, bình thường tôi cũng thường uống thuốc kháng sinh."

Tống Vũ Thành nói: "Uống nhiều sẽ có tác dụng phụ, uống ít thôi."

Tần Thanh vâng lời "dạ" một tiếng, suy nghĩ một chút lại ưỡn ẹo bổ sung một câu: "Cám ơn." .

Tần Thanh rốt cuộc cũng ăn xong chén cháo kia, cảm thấy bữa cơm này khá dài khiến người khác phải chịu đựng thật đau khổ.

Tống Vũ Thành lại không cảm thấy như vậy. Anh là người thích an tĩnh, nhìn dáng vẻ Tần Thanh buồn bực, cố gắng ăn hết chén cháo thì anh bỗng có cảm giác rất thú vị.

Đến lúc Tần Thanh thoải mái bước từ trong phòng ra, Lữ Đan vẫn còn để lại phần cơm cho cô, còn cô ấy không biết đi đâu rồi.

Cô trở lại phòng làm việc, thấy Lữ Đan cũng không có ở đây.

Tần Thanh

Loading...

Xem tiếp: Chương 17: Chương 17

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Ảo Thế - Vũ Diệu

Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ

Số chương: 5


Không Chỉ Trong Lời Nói

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 35