61
Trời xanh quang đãng, diễm dương cao chiếu.
Vu Cát đầu đầy chấm hỏi mà nhìn vào một tờ bản thảo thuyết minh, đứt quãng đọc:
“Sút gôn…Sút…gôn!”
A Đẩu nắm Vu Cát qua, nói:
“Ngươi không được! Nãi Cát, để ta, khí thế, hiểu không, khí thế!”
“A!”
Trên ghế trọng tài, Vu Cát bị A Đẩu xách ngược lắc tới lắc lui, pháp bảo trên người kêu loạn xạ, đạo linh tiền đồng thước trấn tà rớt đầy đất.
62
Trong thành Lạc Dương.
Trong thiên điện không một bóng người.
Cổ vật được đưa tới điện Thái Hòa, gần trăm bộ khải giáp thân binh phân phát hết cho thuộc hạ trong quân làm vật lưu niệm.
63
Hoàng thành Lạc Dương, trong sảnh biệt viện.
Tả Từ nhắm hai mắt, lẩm bẩm: “Tối quá, Tào Tử Đan tướng quân, thắp đèn”
Tào Chân nói: “Vâng” Lập tức đi tới góc tường, bật sáng hỏa chiết, thắp lên một ngọn đèn dầu.
64
Ngoài thành Lạc Dương, ánh lửa khắp đồng.
Vu Cát cầm một nhánh cây chẳng biết nhặt từ đâu mà chọt đám ốc sên một hồi, đẩy chúng nó xuống sông.
65
Tại cổng hoàng thành.
Tôn Lượng trở tay hốt lấy một nắm đất cát, vẩy vào mặt Điển Vi.
Hai mắt Điển Vi bị che lấp, rống giận một tiếng, Tôn Lượng nhắm chuẩn sơ hở ra tay, giơ chủy thủ vung một nhát, tức khắc vót cổ tay Điển Vi xuống!
Điển Vi đau đớn thét lên một tiếng, Tôn Lượng liều mạng đạp một cước ra phía trước, vừa lăn vừa bò trốn đi.
66 Lạc Dương binh hoang mã loạn, chẳng còn ai để ý tới hai tên thiếu niên này nữa, A Đẩu vô lại một tay cầm kiếm, một tay khoác vai Chung Hội, Chung Hội có vẻ rất không quen với tác phong của tiểu lưu manh, mấy lần đề nghị triệu tập binh mã, nhưng đều bị A Đẩu vô tình cự tuyệt.
67
Hoàng cung Lạc Dương, nội điện.
Khổng Minh đấm đấm bả vai đau nhức của mình, nói với phó tướng bên cạnh: “Báo” Kế tiếp đề bút nhúng mực, trải rộng một tờ giấy ra.
68
Trận chiến Lạc Dương báo tin thắng lợi, trên đường dời đô, Tào Phi bị chém chết tại chỗ.
Lão thần Đại Ngụy đều đã chết, thái tử Tào Duệ chỉ mới có chín tuổi, dù Tư Mã Ý có lá gan lớn bằng trời cũng chẳng dám tới Hứa Xương nữa, chỉ bằng vào hai hạng tội danh hộ chủ bất lực, lâm trận đào thoát là cũng đủ để hắn bị loạn tiễn bắn thành con nhím ở ngoài thành môn Hứa Xương rồi.
69
Vào độ hạ thu giao mùa, Hán thái tử Lưu Thiện, thống lĩnh cấm vệ Kinh Trầm Kích suất lĩnh đại quân xuôi nam tới Kinh Châu.
Thượng tướng quân Triệu Vân hợp lực cùng Quan Vũ ở thành Giang Lăng, thế như chẻ tre, thẳng tiến Nam Quận, chính quyền Đông Ngô đã là ngọn nến leo lét trong gió, Tôn Quyền già hay đa nghi, Lục Tốn bị lưu vong, Lữ Mông lao lực quá độ bệnh không dậy nổi, Nam Quận có binh vô tướng, phái Chu Tuyên thủ thành.
70
Trầm Kích hờ hững nói: “Thắng bại chưa quyết, cược thêm ván nữa, ngày mai đi công Kiến Nghiệp”
Triệu Vân thở dài nói: “Thôi, không muốn cược nữa”
Triệu Vân ngồi xuống bên án, nhìn ra ngoài cửa, trầm giọng nói: “Vốn cho rằng vô luận thắng thua, thì sau trận chiến Lạc Dương đã có thể thấy được kết quả cuối cùng…”
Trầm Kích chợt nói: “Ta làm thị vệ là được rồi, vốn tới để làm thị vệ mà, sẽ không đụng vào hắn nữa”
Triệu Vân hơi kinh ngạc, nhìn sang Trầm Kích, nhíu mày nói: “Lời này là sao?”
Trầm Kích mỉa mai: “Không chịu hả? Vậy ta đi, đừng có dong dài như đàn bà nữa”
Triệu Tử Long giống như bị lời này tát cho một bạt tai thật mạnh, giận tím mặt nói: “Tử Long là loại người gì! Há cần ngươi thành toàn!”
Nộ hỏa đè nén đã lâu của Triệu Tử Long giờ phút này rốt cuộc triệt để bùng nổ, hắn hệt như con hổ điên níu lấy cổ áo Trầm Kích, đẩy mạnh Trầm Kích vào tường.
71
Tư Mã Ý trốn tới Ngô Quận, đi tiếp về phía đông chính là đại dương mênh mông, không còn đường nào để lui nữa.
Hán quân lần nữa chỉnh binh ở Kiến Nghiệp, Khương Duy ở lại trấn giữ, Triệu Vân suất một vạn cung binh, một vạn bộ binh xuôi dòng Trường Giang ra biển, ùn ùn lái tới vách chắn cuối cùng của chính quyền tàn dư Đông Ngô.
72
Vừa tỉnh dậy, trời đã tối đen, thuyền con không biết đã cập bến tự khi nào, dường như A Đẩu đã ngủ ở trên thuyền rất lâu.
Hắn cởi vải bịt mắt, thử mở mắt ra, bốn phía tối mịt, phân biệt không rõ lắm, nhưng loáng thoáng có thể thấy được cảnh vật mờ mờ.
73
LẦN NÀY KHÔNG LÀM HỒ TÔN VƯƠNG NỮA
A Đẩu đem hai cái gối đầu to buộc lại với nhau, cắm cây chổi lên, xong mặc cho nó long bào của mình, tay không ngừng nghỉ, miệng thì ngâm nga: “Trôi qua hai ngàn năm, chúng ta lại tương phùng, đưa vào viện bảo tàng, đặt trong tủ pha lê…Ngươi một tủ…Ta một tủ…”
Khương Duy hiếu kỳ hỏi: “Nghĩa là sao?”
A Đẩu đảo mắt khinh thường, nói: “Chẳng phải Tào Tháo bố trí bảy mươi hai nghi trủng* đó sao? Sớm muộn gì tổ phần cũng bị người ta đào sạch à, aiz, Khương Tiểu Duy, ngươi nhìn xem, giống ta không?” Nói xong quơ gối đầu lên vỗ qua Khương Duy, hai thiếu niên hi hi ha ha, nháo loạn cào cào.
74
Lại nói Triệu Tử Long bên này thì tìm đến lòng như lửa đốt, còn Lưu A Đẩu lại thong dong nhàn nhã, ở trong căn *** nhiệt tuyền tại Ôn huyện kia mà xxoo, Triệu Vân cầm bức họa của hoàng đế đương triều trong tay hỏi thăm khắp nơi, vừa nghe thành vệ Ôn huyện báo ra tung tích người này, quả thật tức muốn nổ phổi!
Gần cuối năm, thành dân Ôn huyện bận đến sứt đầu mẻ trán, hương khói lượn lờ, nấu nướng chốn chốn, Triệu Vân tìm tới trước cửa *** nhiệt tuyền liền muốn xông vào.
75 Lại nói hôm đó gần cuối năm, Nguyệt Anh Khổng Minh cáo lão về Xuyên, Gia Cát Khổng Minh được phong “Vũ hầu”, toàn bộ Thành Đô đều trở thành địa bàn của hắn.
76
Hình do Trảm Phong nguyên soái cung cấp (^・ω・^)
Mạnh Hoạch tăng thêm nhân thủ ở ngoài khuê phòng, canh giữ kín kẽ đến nước chảy không lọt, lần này A Đẩu có chạy đằng trời, đành phải khêu cháy chậu lửa, ngã đầu ngủ, thầm nghĩ đêm nay tên Man tử này quá nửa sẽ không trở về.
77
“Bệ hạ lại bỏ nhà đi mất rồi_____!”
“Bệ hạ_____”
“Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi bệ hạ bệ hạ bệ hạ…Hội thơ trung thu a! Khoa cử tam giáp còn đang chờ trong hoa viên kia kìa, bệ hạ đi đâu rồi! Thái phó! Ngươi cần phải cứu tiểu nhân a_____”
Một chân của Triệu Vân bị Lễ bộ thượng thư ôm lấy, gian nan mà qua lại trong cung điện, kéo hắn đi một đường, hô: “Kinh Trầm Kích! Kinh Trầm Kích! Thái úy đâu? Thái úy ở chỗ nào?”
Khương Duy buộc tốt dây mão, vội vội vàng vàng chạy qua hỏi: “Sư phụ, bệ hạ đâu?”
Triệu Vân đáp: “Không rõ, nghe bảo vừa quá tiết xong liền trốn mất rồi, ta đi Tây cung, ngươi tới tìm thừa tướng hỏi thử? Không chừng Nguyệt Anh biết hắn ở đâu đấy”
Khương Duy đi tìm Hoàng Nguyệt Anh, Triệu Vân kéo Lễ bộ thượng đi tới trước cửa Tây cung, lớn tiếng gọi: “Kinh Trầm Kích!”
Lữ Bố mặt mày hờ hững, đầu đội trĩ kê vĩ quan, thân mặc kim giáp đứng trong viện tử, xung quanh bu đầy mấy con vật nhỏ mà A Đẩu nhận nuôi lúc rảnh rỗi ra ngoài đi dạo, có lợn sữa, có chó có mèo, có se sẻ bồ câu, có một bé ngựa con bị thương ở chân, kế bên còn có một bé voi con đến từ Nam Cương do Mạnh Hoạch tặng nữa.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50