21
A Đẩu cười nói: “Trà ở Giang Nam này cũng không ngon như ở Thành Đô, uống vào vừa chua vừa chát, trong phủ có trà Phổ Nhĩ do Vân Nam cống, chờ ca dẫn ngươi về nhà, ngươi sẽ biết”
Vu Cát liếc nhìn sắc trà xanh biếc trong ly, ngửi ngửi như một chú chó con, hai tay cầm ly uống một hớp, cười nói: “Sư huynh rất thích mời người khác uống loại trà có hương vị này”
A Đẩu hiếu kỳ nói: “Ngươi còn có sư huynh nữa hả?”
“Ừm” Vu Cát gật gật đầu, chân thành nói: “Một lão già, bộ dáng như cây khô, sư huynh sư đệ của ta đều là lão già”
A Đẩu vội nói: “Sư huynh sư đệ ngươi nổi danh không? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi bị Tôn Sách chém phăng đầu mà cũng không chết, có phải là thuật mượn vật thay hình trong phong thủy học hay không? Hay là dời hoa nối cây gì đó?”
Vu Cát mặt mày hớn hở, nói: “Sư huynh tên Tả Từ, sư đệ tên Hoa Đà” A Đẩu vừa nghe lời này suýt nữa té ghế, Vu Cát, Tả Từ, Hoa Đà là đồng môn?
Tiểu thần côn lại lúc la lúc lắc nói: “Haizz, hai người bọn họ đều không được, suốt ngày dựng râu trợn mắt, chả thú vị gì cả, vẫn là sư thúc chơi vui nhất”
A Đẩu hỏi: “Các ngươi đều cùng một sư phụ dạy dỗ sao?”
Vu Cát cười đáp: “Đương nhiên không rồi, sư phụ của Tả Từ là một con hồ ly, sư phụ ta là một cây đàn tỳ bà, còn sư phụ Hoa Đà là một con gà_____!”
Khóe miệng A Đẩu run rẩy, dở khóc dở cười nói: “Tả Từ và Hoa Đà đều già như vậy rồi, ngươi mấy tuổi?”
Mông Vu Cát xê dịch trên ghế dựa, lắc lắc, thản nhiên nói: “Cái này ngươi không biết đâu, trước kia ta cùng sư thúc chơi bắn táo, chọc thủng một cái lỗ trên mặt đất…”
“…”
Mặt mày Vu Cát tươi rói, kể cho A Đẩu nghe chiến tích huy hoàng của hắn hết nửa ngày, A Đẩu mới hiểu, thì ra sư thúc của Vu Cát chính là con “Mẫu kê tiên thái cổ”, y thuật của kê tiên thái cổ độc nhất vô nhị, đắc đạo còn trước cả giáo tổ Thiên Sư giáo – sư phụ Trương Đạo Lăng của Gia Cát Lượng nữa, nghe nói đồng lứa với Quảng Thành Tử, đã tu thành địa tiên chi thể, quả thật là ẩn thế cao nhân.
22
“Ầm”
, cửa bị đá văng ra. Ách thị mặt đỏ tai hồng thở hổn hển mấy hơi, thả A Đẩu trên lưng xuống giường, chùi chùi cái cổ bị hôn đến đỏ bừng. Triệu Vân vội từ trong nội gian chạy ra hỏi: “Sao vậy? Ngươi là ai?”
Câu sau chính là chất vấn Vu Cát dáo dác chạy theo tới đây.
23
A Đẩu úp úp mở mở nửa ngày, không dám nhìn thẳng Cam Ninh, cuối cùng vắt ra được một câu: “A Đẩu tới gặp đại…tiểu di…”
Cơn giận của đại Kiều giảm dần, ngắm nghía Lưu Thiện, nhíu mày hỏi: “Ngươi là nhi tử của Lưu Dự Châu à?” Ngữ thanh kia bất nộ mà tự uy, giống như muốn gây sự với hắn đã lâu.
24
“Gia gia ta trở mặt với gã, bị gã tàn nhẫn một gậy đánh bẹp …”
A Đẩu ngâm nga khúc hát, đi vào trong phòng, Triệu Tử Long và Ách thị đang xem một tờ giấy, A Đẩu lướt qua trước mặt hai người bọn họ, lại lẩm bẩm:
“Nãi nãi ta mắng gã ức hiếp lương dân, bị gã bắt vào phủ, cưỡng gian một trăm lần a một trăm…”
“Lải nhải gì đó!” Triệu Vân tức giận mắng.
25 Lục Tốn không về nhà, cũng không đến phủ Kiến Nghiệp, mà ngừng bước trước một gian viện lạc không lớn, hắn chầm chậm đi qua đình viện trồng đầy hoa sơn trà, cả sân ngây ngất hương thơm.
26
Hôm sau, A Đẩu tử tế kể lại chuyện nghe lỏm được trên mái nhà cho Triệu Vân biết, thấy Triệu Vân trầm ngâm không đáp, nhịn không được hỏi: “Vậy nếu sự thật như bọn hắn nói, Tào Chương đại diện cho Lạc Dương tới kết thành đồng minh với Tôn Quyền, lão ba sẽ gặp nguy hiểm”
Triệu Vân ngẫm nghĩ, nói: “Giờ nói cho ngươi biết cũng không sao, Hệ sư Trương Lỗ và Khổng Minh tiên sinh vốn có tình đồng môn, lần này chủ công đi Hán Trung, Khổng Minh viết một lá thư để chiêu hàng ông ta, chuyện binh đao tránh được thì tránh.
27
Thái Sử Từ ở giữa, Cam Ninh, Lăng Thống chia nhau trái phải. Lúc này có thể giúp A Đẩu, chỉ có mình Cam Ninh.
Cam Ninh mặc chiến giáp cũng chẳng ra dáng tướng quân, ngồi xổm trên nóc nhà, nghiễm nhiên một bộ dáng lưu manh bại hoại, giơ ngón cái quẹt quẹt khóe miệng, cười giễu: “Từ lão đại bắn tên vừa phải chút, đừng có bắn Tôn Lượng thành con nhím đấy”
Song phương vừa nghe đều động dung, Thái Sử Từ thầm nghĩ không phải ngươi đang nhắc nhở địch nhân đó chứ.
28
Vu Cát hấp ta hấp tấp giơ cờ phướn trong tay lên, đông phất phất, rồi tây vẫy vẫy.
Vu Cát quay đầu qua cười nói: “Mẹ ngươi…”
“Đừng lải nhải nữa!” A Đẩu phát điên gào rống.
29 Năm ấy khi tiết trời giao mùa giữa xuân và hạ, rất nhiều chuyện đã xảy ra, dẫn đến cảm giác về ba phương thế lực chỉ vẻn vẹn có bốn từ, không kịp trở tay.
30 Võ tướng Ách thị triệu tới mang A Đẩu vào thành Ba Trung, dọc đường vậy mà không người nào cản trở, A Đẩu thầm phỏng đoán, địa vị người này trong trận doanh Trương Lỗ hoặc Tào Tháo nhất định rất cao.
31
Đường phía Đông đường phía Tây đường phía Nam, năm dặm trạm dịch bảy dặm trạm dịch mười dặm cũng là trạm dịch.
Đi từng bước cứ mãi ngoảnh đầu nhìn lại.
32 Tư Mã Chiêu và Lưu Công Tự đều như bị sét giáng trúng đầu, lúc này cũng không thể nói rõ là ai lo lắng hơn ai, Tư Mã Chiêu đầu đầy chấm hỏi, mấy lần muốn tiến lên xác nhận thân phận, nhưng hắn vừa mới đứng dậy thì A Đẩu đã hơi nghiêng người qua, lộ ra một góc thần binh trong tay áo.
33 Trói…chặt quá” A Đẩu kịch liệt thở dốc, không ngừng lấy Thanh hồng kiếm chém mạnh lên thiết liên, hắn tốn rất nhiều khí lực để đè nén nước mắt của mình, nhưng vô luận thế nào cũng khống chế không được, đành phải mặc kệ nó ào ạt chảy xuống.
34
“Trầm Kích…Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa”
A Đẩu kéo tay Lữ Bố, hai mắt trống rỗng vô thần nói: “Sao lại ở nơi này…Ở nơi này…”
A Đẩu móc dược thảo bỏ vào miệng nhai một hồi, mờ mịt rút mũi tên sau lưng thi thể Lữ Bố ra ngoài, rồi đắp thuốc lên.
35 Lưu Thăng rời khỏi thành Ba Trung đã được vài ngày, trước khi rời doanh, Lưu Bị đích thân giao cho hắn một thanh kiếm vảy lam, thấy kiếm này như thấy chính Lưu Bị, nhất định phải kêu Triệu Vân hồi thành.
36
Xuân chưa biếc mà tóc mai đã lấm sợi bạc, ly biệt đằng đẵng đau thương dần quên lãng.
Ai khiến ta năm năm tháng tháng mong ngóng đêm nguyên tịch, xa cách hai nơi chỉ trong lòng đôi ta hiểu rõ.
37 Cuộc sống thoáng chốc trở nên sáng lạn vô cùng, tất nhiên, chuyện yêu đương vẫn chưa hoàn toàn thành công, tiểu lưu manh vẫn cần nỗ lực hơn. Từ ngày đó trở đi, A Đẩu liền chỉ khăng khăng mỗi ngày mặt dày mày dạn treo trên người Triệu Vân, giống như một con koala chiếm đóng một gốc cây tốt, khi không có ai thì trong chốc lát chẳng chịu buông tay.
38
Đây nhất định là một trận tỷ võ chấn động toàn thành.
Nó phát sinh ngay dưới đáy mắt mọi người mà chẳng có bất cứ sự dự báo nào. A Đẩu chỉ cảm thấy như trời giáng lôi thần xuống đánh mình một phát xiểng niểng.
39
“Ăn cơm đê, qua ăn chung nào” A Đẩu cẩn thận đẩy cửa ra.
Trầm Kích đang xoay tới xoay lui cây sáo mua trên sạp giữa các ngón tay.
“Lữ đẹp trai” A Đẩu lại nói: “Ngươi đánh tới phát ngốc luôn rồi hả?”
Trầm Kích trừng mắt nhìn, A Đẩu cười nói: “Thưởng công cho ngươi được không? Qua ăn chung đi”
Trầm Kích đứng dậy theo A Đẩu băng qua hoa viên, Triệu Vân ôm quyền thi lễ với hắn, đứng lên nhường ghế, Trầm Kích nhìn một hồi rồi gật gật đầu, không nhún nhường nữa, ngồi vào bàn.
40 A Đẩu khẽ xoay đầu qua nhìn chân chiếc ghế dựa bên phòng, đột nhiên cảm giác được có một bàn tay hữu lực đặt lên vai mình, trong lòng an ổn hơn không ít, Triệu Vân duỗi ngón tay lau đi giọt máu chảy ra từ vết thương trên má A Đẩu.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 12
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 112