41 Quân tẩu tùy quân càng ngày càng nhiều ,vì vậy trẻ nhỏ trong viện cũng càng ngày càng nhiều ,lớn nhất là mười tuổi ,nhỏ thì còn quấn tã ,mỗi ngày cũng đều nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ, ở tầng trên tầng dưới ,thật sự cực kỳ náo nhiệt.
42 Đảo mắt là đã đến tháng tám ,gần nhất khônng có làm nhiệm vụ gì ,không có diễn tập ,huấn luyện cũng bình thường. Ngô Ngôn nghĩ tới nghĩ lui ,vẫn là quyết định về nhà một chuyến ,thứ nhất là tham gia đám cưới của em họ ,thứ hai là mang Chu Lăng đi xem nơi anh lớn lên ,mang cô đi gặp ba mẹ.
43 Đến thị trấn mua ít đặc sản ,một nhà ba người cũng không quay lại mà đi thẳng đến nhà ga. Chu Lăng cố ý không gọi điện về nhà báo trước cho lão ba lão mẹ ,dù sao hiện tại là nghỉ hè ,lão ba lão mẹ cũng không thường đi ra ngoài ,khẳng định là ở nhà.
44 Chu Lăng không có ở lại nghe bọn họ "Nam nhân " nói chuyện ,chỉ biết là không bao lâu hai cha con nắm tay nhau theo trong phòng tắm đi ra. Ánh mắt bé Phúc Binh hồng hồng ,đi về phía cô làm nũng muốn cô ôm.
45 Hải Nam lúc này so với thành phố J thì mát mẻ hơn ,hóng gió biển ,chơi nước biển ,ăn hải sản ,Chu Lăng cảm thấy ngày này thật sự là thần tiên. Bọn họ không có đi lễ phật , tam á ,lúc này đúng dịp nghỉ hè ,đi chỗ đó ngắm danh cảnh chính là nhìn người ,hơn nữa đang lúc mùa du lịch chỉ sợ không còn phòng.
46 "Đi nhiều ngày như vây ,tám phần là sẽ quên chúng ta. " Này đương nhiên là khoa trương ,mới vài ngày như vậy ,cũng không phải là không nhớ. Bất quá cô cũng sợ đi chơi lâu như vậy ,bé Phúc Binh sẽ nghĩ bọn họ không cần hắn.
47 Chu Lăng cảm thấy bản thân mình thích mùa nào nhất chính là mùa hè và mùa thu ,hoa quả rất nhiều a! Cô chính là người không có hoa quả thì sẽ chết. Mùa xuân thì không có hoa quả gì ,mưa lại nhiều ,cho nên cũng chính là mùa cô ghét nhất.
48 Chu lăng nhớ tới hai lần kia mặt liền đỏ lên ,bởi vì lần đó sơ sẩy ,mà làm cho cô mangthai ,liền bắt đầu bốc hỏa. Kế hoạch của cô rất tốt a ,đều tại người kia không quản được nửa thân dưới của mình ,bây giờ thì tốt rồi ,ai sẽ tới chiếu cố phụ nữ có thai và chăm sóc trẻ con a ? Ngô Ngôn cũng không thể suốt ngày ở bên ,chăm sóc cô được.
49 Ngô Ngôn mua hoa quả về nhà chỉ có bé Phúc Binh là hoan nghênh ,Chu Lăng ăn đến đâu thì phun ra đến đấy ,nhưng thật ra đi vào nội thành cũng mua không ít đồ ăn vặt.
50 Từ khi Chu Lăng mang thai , Ngô Ngôn không phải tăng ca buổi tối ,ban ngày thì thường xuyên chạy về xem cô có cần gì không. Có việc gì thì phó trung đội trưởng và đám người thủ hạ của anh đều tự mình giải quyết ,để cho anh hảo hảo chiếu cố tẩu tử ,đại đội trưởng cũng là mở con mắt nhắm con mắt.
51 Vừa treo điện thoại lên ,Chu Lăng liền thấy con mắt tối như mực của Ngô Ngôn nhìn mình ,đầu tiên là hoảng sợ ,tiếp theo thì liền vui mừng :"Ngô Ngôn ,anh đã tỉnh ?"Ngô Ngôn nhìn chung quanh một chút ,cười nói :"Nguyên lai anh đã được đưa đến bệnh viện :"Ngừng một chút lại nói ,"Em như thế nào lại đến đây ,anh đây cũng không phải là bị trọng thương ,em vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi ,đừng để mệt mỏi ,huống chi ,bé Phúc Binh cần em chiếu cố nữa.
52 Mấy ngày nay bé Phúc Binh đều rất ngoan ,buổi sáng Chu Lăng gọi dậy là liền rời giường ,không khóc không nháo. Ở nhà đại tỷ ăn cơm ,đại tỷ làm cho cái gì cũng ăn cái đó ,không cần người ngồi bên cạnh đút cho ăn ,cũng không làm thức ăn rơi vãi đầy bàn ,đại tỷ yêu quý vô cùng ,nói thẳng xú tiểu tử nhà mình trước đây cũng không có ngoan như vậy.
53 Thời điểm Chu Lăng cùng mẹ nói chuyện ở trong điện thoại không cẩn thận lỡ miệng lão mẹ nghe nói Ngô Ngôn bi trọng thương, nằm ở viện một tháng, còn được ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, thật đau lòng , cường ngạnh yêu cầu bọn họ về nhà ở đi: “ Con lại không nấu cơm, tiểu ngô như thế nào có thể dưỡng tốt thân thể? Các người trở về ở, mẹ còn có thể bồi bổ tốt cho nó.
54 Ngay tại thời điểm Chu Lăng muốn khóc lên ,rốt cục Ngô Ngôn cũng kéo hành lý tiến vào. Thấy tình huống này ,trực tiếp đem này nọ ném xuống vội đem đứa bé bế đi qua.
55 Chu Lăng tuy rằng tức giận vì cái loại người thân này, cô vốn không thân với bọn họ, chỉ lo lắng mặt mũi của lão mẹ nên cũng không nên tiếng , dù sao về sau cô là không cho phép lui tới nhà bọn họ.
56 Rốt cuộc Ngô Ngôn vẫn là một mình về đơn vị, Lưu lại một phụ nữ có thai cùng một cái đứa bé, nhìn trông mong nhìn xe lửa dời đi. Tiểu Phúc binh cũng đã biết được lỗi buồn li biệt, khóc tê tâm liệt phế, dẫn tới Chu Lăng cũng khóc lên.
57 Chu Lăng rất muốn hung hăng ngủ cả một ngày một đêm ,nhưng mà con gái của cô không phải bây giờ vẫn còn ở trong bụng ,mà đã đi ra ngoài ,đương nhiên là sẽ không nhu thuận như ở trong bụng đâu ,cô cảm thấy mình vừa mới bắt đầu ngủ thì đã bị một trận tiếng khóc lớn của trẻ con ,làm bừng tỉnh:" Cục cưng.
58 Buổi sáng ngày hôm sau ,sữa cũng đã bắt đầu thông Chu Lăng liền cho cục cưng bú miếng sữa đầu tiên. Cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy cả đầu nhũ của cô. Đầu tiên là cô cảm thấy có một loại cảm tình mãnh liệt nảy lên ở trong lòng , cho tới bây giờ cô vẫn không có cảm nhận được cảm giác sâu sắc khi được làm mẹ ,đó là một đứa bé có cùng huyết mạch tương liên với mình.
59 Con gái mỗi ngày mỗi ngày một lớn , hết ăn rồi lại ngủ, đợi cho đến lúc mở đôi mắt to đen lúng liếng thì mới có thể thấy rõ được nhan sắc của cục cưng, đặc điểm bú sữa của cục cưng cũng rất đặc biệt một tay thì quơ đi quơ lại còn tay còn lại thì luôn luôn bảo vệ một một bên bầu ngực khác vì đó chỉ có thể là của bé.
60 Có đứa nhỏ cuộc sống không còn tự do tự tại nữa ,cho dù có lão mẹ ,cô cũng không thể mỗi ngày ngừng chiến đấu cho cục cưng ăn sữa ,ôm cục cưng dỗ cục cưng.