21 "A ô!" Tôi há to mồm hung hăng cắn vào tay tên bắt cóc, bất quá tên đó hình như không hề đau. "Phi! Phi! Phi!. . . " Ai da! Cắn không đúng chỗ rồi, bây giờ cũng không phải rất lạnh, bạn ngày sao mà mặc áo nhiều như vậy, có cảm giác cắn vào áo vậy.
22 Lăng Tử Phong rất chu đáo thay Mạn Trữ mở dù, lại đưa dù cho tôi và Uyển Nhu, còn Tễ Huyên thì sống chết mặc xác, “Các tiểu thư, nhà tôi cũng gần chỗ này, có cần qua đó thay quần áo không? Cứ để như vậy rất dễ dàng bị cảm nha.
23 "Đưa chăn?""Đừng khách khí, nếu ở cùng nhau thì chúng ta phải biết tương thân tương ái nha. " Tôi đem chăn đưa cho Tễ Huyên. ". . . . . . ?" Anh ấy nhìn tôi không nói gì.
24 "Hung cái gì? Lan Trăn, chuyện này hãy để cho những cô thám tử xinh đẹp SHE của Hoa Tân thu phục đi. "Lại là cái tên ngốc đó, "Tại sao là SHE, cậu là fan ca nhạc à?""Không phải, câu không thấy chữ cái đó giống dáng người của ba chúng ta sao! Thân là người có dáng hoàng hậu, đương nhiên tớ là có đường cong chữ S rồi, Uyển Nhu nhìn chung giống chữ E, còn cậu, chỉ có thể là chữ H thôi.
25 “Tiểu cô nương, cậu già rồi à, trò đó chỉ có bà thím mới chơi. Bất quá. . . . ” Mạn Trữ đột nhiên nói nhỏ vào tai tôi: “Đu quay ở chỗ này cao nhất Châu Á đó, xung quanh không có tòa nhà nào cao hơn, đợi lát nữa lên tới đỉnh cao nhất, sẽ không ai nhìn thấy hai người đâu, nhớ nắm chặt cơ hội! Kiss đó!”“Ki.
26 "Này, đồ ngốc! Buông!" Giọng Tễ Huyên bình tĩnh từ từ lọt vào lỗ tai tôi. "A. " Hình như ôm lâu quá nên anh ấy không thích thì phải. "Tôi. . . . . . .
27 "Tôi đi mua CD một chút. " Đi ngang qua tiệm bán CD, tôi từ trên xe bước xuống, bọn vệ sĩ luôn làm tròn bổn phận, khi tôi nói với bọn họ muốn mua đồ, bọn họ cũng luôn đi theo bên người tôi, bên cạnh tiệm CD có một quán cà phê, trang trí rất đẹp, có cơ hội tôi muốn cùng Tễ Huyên.
28 "Mày là ai?" Người trả lời là Mạn Trữ, cậu ấy bước lên đứng trước mặt đám người kia, "Muốn làm gì?"Bước tới là một nữ sinh, hẳn là nữ sinh đi. . . . , dáng người vô cùng bưu hãn, lại dám chen chúc trong bộ quần áo của thủy thủ mặt trăng, có chút giống như loại thịt heo hun khói dở nhất.
29 "Aiz! Lâm Lan Trăn! Mày nghe rõ cho tao! Cách xa Tễ Huyên một chút, bằng không, tao sẽ không giống lần trước chỉ hù dọa mày một chút thôi, tao thật sự sẽ để người ta dạy mày một chút!""Lần trước?" Cái gì lần trước? Ngoại trừ ngày hôm qua, trước kia cũng chưa từng gặp qua cô nha?"Lần trước? Vậy là lần trước muốn bắt cóc Lan Trăn đúng không?" Uyển Nhu phản ứng đầu tiên, trí nhớ tôi không tốt lắm, cũng quên mất việc đó rồi.
30 “Văn Nhược Khanh. . . , cút cho tôi. . . , mang theo thụ hạ của cô, cút cho tôi! !”“Tễ Huyên. . . . . . . ” Văn Nhược Khanh cũng bị dọa, khiếp sợ kêu một tiếng.
31 "Cám ơn tình báo của anh, anh Kính Hiên!""Đúng rồi, Lan Trăn, lần này Kiếm Lan tổ chức party Noel em có tới tham gia không?"". . . . . . , đó là đương nhiên.
32 Sau một đường bão táp, chúng tôi dừng ngay cổng học viên Kiếm Lan, tôi ngẩng đầu mà thấy choáng váng chóng mặt, má ơi! Cuối cùng cũng đến nơi, ngồi thêm 1 phút nữa thì chắc tôi chết quá, mẹ ơi! Ông nội thật đúng là Takumi Fujiwara a, lái xe không ngừng lại tí nào, dù là đèn xanh hay đèn đỏ đều qua hết, dọc đường đi giống như chạy đua với Fujiwara Takumi để tới đích vậy, sau này tôi cũng không dám coi Đầu Văn Tự D, hôm nay đủ D rồi.
33 "Không cần. Cô tới tìm Thiệu. . . Tễ Huyên?" Tiêu Diêu đưa ly nước trái cây cho tôi và Uyển Nhu. ". . . . , hừ! Dù sao anh ta cũng không thích việc tôi tới tìm, không cần để ý tới anh ta, tôi chỉ muốn đến coi vũ hội như thế nào thôi!" Tôi tức giận nói, sau đó hung hăng uống nước trái cây, mượn quả tiêu buồn.
34 Tôi chưa trả lới câu hỏi của Tễ Huyên, chúng tôi chăm chú nhìn đối phương, đu quay từ từ chuyển tới vị trí cao nhất, "Đăng" hạ xuống, nó lại ngừng, "Tại sao lại bất động?" Tôi kinh hoảng nói.
35 "Có phải hôm qua bị đánh hay không?. ""Ừ, không có. . . , không có. . . . ""Cái gì không có? Nói a?""Lan Trăn, cậu biết vì sao hôm qua Thiệu Tễ Huyên kéo cậu đi không?" Mạn Trữ u ám nói.
36 Cứ như vậy chúng tôi bị đuổi ra khỏi lớp, ô ~~! Ngày đầu tiên Tễ Huyên chuyển trường liền gây phiền phức cho tôi, thật sự là. . . chúng tôi trước đi rửa mặt, sau đó tôi dẫn Tễ Huyên đến phòng giáo viên.
37 “Không phải, Tễ Huyên thiếu gia. ” Mẹ Mạn Trữ đứng lên, “Mạn Đình chết đi, không phải lỗi của cháu!” Chị Mạn Trữ đã chết!“Mẹ. . . , mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ không phải nói chị đi Mỹ với bác sao?” Mạn Trữ kích động kéo tay mẹ mình, “Sao chị có thể chết rồi?”“Mạn Trữ! Chị con và bác đều đã chết, khi đó con rất nhỏ, chúng ta cũng không nghĩ sẽ nói cho con biết, Mạn Trữ! Mẹ và ba con đã mất Mạn Đình, cho nên chúng ta quyết định rời khỏi bang hội, không ngừng chuyển nhà vì không muốn có người tìm được chúng ta, bởi vì chúng ta không muốn ngay cả con cũng không thể bảo vệ được.
38 “Đúng rồi! Mẹ, con nhìn thấy tấm ảnh có Tễ Huyên và chị Mạn Trữ còn có Lăng Tử Phong, chúng ta với Lăng gia cũng có giao tình sao?”“. . . , kỳ thật nhà chúng ta thiếu chút nữa trở thành thông gia rồi.
39 “Cậu cũng không bị tổn thất gì, cớ sao không làm?” Uyển Nhu nói lời này là có nguyên nhân, mọi người đều biết cậu ấy bị Lăng Tử Phong. . . . “Lan Trăn! Cậu biết không? Lăng Tử Phong và Thiệu Tễ Huyên từng đính hôn!” Mạn Trữ đột nhiên thực thần bí nói với tôi.
40 "Cái gì!" Tôi còn chưa kịp phản ứng, một đoàn xe mô tô chạy tới, họ đột nhiên xuất hiện như vậy, tôi chỉ ngơ ngác mà không biết làm thế nào mới tốt, họ vây quanh tôi và Tễ Huyên, nhìn bộ dạng bọn họ cũng không phải người tốt gì.
Thể loại: Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50