21 Thứ kéo Dư Thần quay về với hiện thực chính là tiếng chuông điện thoại của Thần ngủ, người gọi tựa hồ rất có nghị lực, di động cứ vang mãi cho đến tận khi Dư Thần cầm từ phòng khách đến trước cửa phòng tắm rồi vẫn chưa ngừng, cậu đành hỏi thần ngủ có muốn nghe máy hay không.
22 Ngày hôm sau Dư Thần tỉnh lại trong lồng ngực của thần ngủ. Cánh tay anh chặt chẽ khoát lên người cậu, mặt kề mặt thật gần, gần đến mức cho thể nghe thấu từng hơi thở của đối phương.
23 Trưa mùng 3 Dư Thần về đến trường học, việc đầu tiên cần làm là đem đống đặc sản Bắc Kinh lấy từ chỗ thần ngủ phân phát hết cho nhóm bạn cùng phòng. Thấy vậy Trầm Khoản giật mình: “Anh em, ông đi Nam Kinh cơ mà, sao mang về toàn đặc sản Bắc Kinh?”Dư Thần bấy giờ lại ngẩn người, ngẫm đến sáng nay Thần ngủ ngủ thẳng đến chín giờ mới chịu rời giường đưa Dư Thần ra nhà ga, thời điểm ra khỏi nhà, anh đưa cho cậu một túi đồ, lúc ấy đi vội đi vàng nên cũng không để ý xem kỹ, khi lên đến xe rồi, cậu mở ra mới biết bên trong là các loại đồ ăn vặt Bắc Kinh.
24 Đúng năm giờ rưỡi Dư Thần bước lên xe của Tống Trường Nho: “Hôm nay rốt cuộc là muốn đi đâu đây anh?”Tống Trường Nho quét mắt nhìn Dư Thần một lượt, khuôn mặt anh biểu thị không quá hài lòng: “Không phải đã nói em ăn mặc tử tế một chút sao, sao vẫn là bộ dáng bình thường.
25 Nghiêm Mặc đưa Dư Thần về đến trường học, dường như cũng chẳng nói được mấy lời khách sáo đã quay đi rồi. Dư Thần nhẹ nhõm thở phào một hơi, đang muốn đào di động ra gọi cho Tống đại ca thì mới phát hiện điện thoại hết pin rồi.
26 Xe Nghiêm Mặc dừng lại trước nơi ở của Tống Trường Nho, giọng thuyết minh đều đều như châm chọc: “Tới chỗ cậu rồi, tôi sẽ phụ trách đưa em cậu về trường, một cọng tóc cũng không thiếu.
27 Dư Thần cảm thấy mình đã ngủ thật lâu thật lâu. Có thể trong lúc cậu ngủ, thần ngủ đã lau người cho cậu, vậy nên khi tỉnh lại cả người cũng sảng khoái hẳn lên.
28 Nói đến trong sạch, kỳ thật hai người bọn họ cũng vậy mà? Dư Thần nhớ lại cảnh tượng đắp chăn bông ngủ thuần khiết bị cười nhạo. Chỉ là ít nhất hôm nay cũng biết không keo kiệt tìm từ ngữ nói chuyện, cũng có thể nói là đã sang một thời đại mới.
29 Giữa trưa thứ bảy, Tống Trường Nho vội vội vàng vàng chạy đến bao sương đã được đặt trước tại nhà hàng, ngay khi anh đi đến cạnh cửa liền bất chợt dừng lại.
30 “Cho nên nói, các em đây là …. . yêu xa?”Khương Hữu ôm lấy Dư Thần ngồi ghế sau, ở sau lưng Tông Trường Nho im lặng gật đầu. Tống đại ca đối với hai từ “yêu xa” này cực kỳ không có hảo cảm.
31 Cá kho tàu Dư Thần làm ăn quá ngon, điều này cứ nhìn biểu hiện của thần ngủ là biết. Cho nên Khương Hữu giờ đây chỉ có thể trơ mắt nhìn khung xương cá cùng với phần cá bị cháy khét lẹt còn sót lại kia mà tiếc nuối, con cá này nếu không cháy, không phải còn có thể ăn nhiều thêm mấy miếng sao?Nhưng thật ra Dư Thần ăn uống no đủ lại không cảm nhận được phần tâm tư vô sỉ như vậy của Thần ngủ, ăn cơm xong, thần ngủ thu dọn bàn ăn, cậu thì không chút áp lực chạy vô phòng ngủ mở máy tính.
32 Cái người yêu ngủ như mạng đó cuối cùng có đang lâm trận giữa chừng mà ngủ gật hay không đây, loại chuyện huyền huyễn thế này, xác suất phát sinh đương nhiên cũng rất huyền huyễn.
33 Thần ngủ đã đưa là phải đưa người đến tận ký túc xá. Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Hữu vào bên trong, ký túc xá nam bình thường cũng không hay hỏi danh tính người ra vào, chỉ có buổi tối ngoại lệ.
34 Tối hôm đó Thần ngủ tổng cộng hát hò lăn lộn hơn hai tiếng đồng hồ, đương nhiên trong đó cũng có thời gian nói nhảm vô nghĩa cùng im lặng. Tuy rằng lời nói vô nghĩa của thần ngủ luôn không nhiều, nhưng gần đây càng ở trước mặt bạn Cá nhỏ, xu thế này chậm rãi hòa tan.
35 Cho dù là nói thần ngủ nhận trách nhiệm thực hiện nhiệm vụ bôn ba trong hai tuần kia, nhưng thực ra cũng chỉ đến có một lần. Dư Thần không có nhiều thời gian, mà cảm giác Thần ngủ trong khoảng thời gian hình như là tiếp nhận một hạng mục quan trọng nào đó.
36 Giữa chừng Tiếu Dĩ Hàng có chạy qua một lần, bị Dư Thần hung hăng cười nhạo một trận: “Học trưởng, anh lo lắng như vậy, sao không nhét trong túi áo mang theo a.
37 Dư Thần kéo theo một chiếc vali nho nhỏ, đến trước cửa nhà Khương Hữu móc chìa khóa, mở ra một khung cảnh tĩnh lặng như tờ trong nhà. Đặt vali cạnh sô pha trong phòng khách, Dư Thần đi đến cửa phòng ngủ đang hé mở mới thấy bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng gõ bàn phím lạch cạch.