21 Mẫn mẫn giật mình, tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đó, điều này thật lạ, cô không hề biết chuyện này, Tư Vũ cũng không nói cho cô….
22 Mẫn mẫn 1 lần nữa bước đi như người vô hồn, không cảm xúc, trái tim cô lần này vỡ vụn thật sự, vì cô vừa mới hiểu ta tình cảm của mình, thì bây giờ lại….
23 Mẫn mẫn ngồi trong phòng, suy nghĩ liên tục về vụ chiếc nhẫn, thật sự thì cũng không quan trọng, nhưng cô muốn Tư Vũ tặng cô để cô yên tâm.
24 Mẫn mẫn hít 1 hơi thật sâu, cô đứng dậy, tiến về phía trước. Biển, thật sự khiến cô yên lòng…. Cô đi tiếp, tiếp tục đi…. Nước kia làm cô mát thật….
25 “Tại sao cô biết tôi và Tư Vũ kết hôn với nhau???” Mẫn mẫn ngạc nhiên!. Tay cầm điện thoại của cô run run…. “Dĩ nhiên là tôi biết, tôi và Tư Vũ thân nhau như vậy mà!”Bên đầu dây bên kia, Lâm Sương cười, nụ cười đểu giả….
26 Mẫn mẫn đứng trước cửa Dương gia, Dì Dương từ trong nhà chạy ra khi nhận được điện thoại của cô:“Tiểu thư, cô đã về rồi, 6 tháng qua cô không ghé qua 1 lần, làm già này lo lắng quá!! A, vị đây hẳn là cậu chủ Mạc”Bà Dương mở cổng, nhanh nhảu nói, nhìn qua Triệu Tần, bà ta vui vẻ nhận định, nhìn thái đội vui mừng của những người đã sống cùng cô 17 năm qua, Mẫn mẫn trong lòng có dịu lại….
27 Là vila của Mạc gia, thiết kế của Hunder, nhà thiết kế người Ý cô yêu thích…. Mẫn mẫn lòng nặng trĩu, khẽ bước vào Mạc gia:“Cô chủ, cô về rồi!”1 người giúp việc cúi xuống chào Mẫn mẫn, mẫn mẫn mỉm cười, à, bây giờ cô đang là Cô chủ Mạc, vậy mà mới 10phut trước, cô vẫn còn đang nghĩ cô là tiểu thư Dương, Dương Tuyết Mẫn kiêu ngạo ngút trời….
28 Nhà hàng Đông Du cuối tuần lúc nào cũng đông khách, đây là 1 nhà hàng 3 sao thuộc tập đoàn Mạc thị. “Có chuyện gì?” Mẫn mẫn ngồi xuống trước mặt, nhìn người đối diện lạnh lùng, vô cảm.
29 “Tại sao cô biết tôi và Tư Vũ kết hôn với nhau???” Mẫn mẫn ngạc nhiên!. Tay cầm điện thoại của cô run run…. “Dĩ nhiên là tôi biết, tôi và Tư Vũ thân nhau như vậy mà!”Bên đầu dây bên kia, Lâm Sương cười, nụ cười đểu giả….
30 Mẫn mẫn đứng trước cửa Dương gia, Dì Dương từ trong nhà chạy ra khi nhận được điện thoại của cô:“Tiểu thư, cô đã về rồi, 6 tháng qua cô không ghé qua 1 lần, làm già này lo lắng quá!! A, vị đây hẳn là cậu chủ Mạc”Bà Dương mở cổng, nhanh nhảu nói, nhìn qua Triệu Tần, bà ta vui vẻ nhận định, nhìn thái đội vui mừng của những người đã sống cùng cô 17 năm qua, Mẫn mẫn trong lòng có dịu lại….
31 Là vila của Mạc gia, thiết kế của Hunder, nhà thiết kế người Ý cô yêu thích…. Mẫn mẫn lòng nặng trĩu, khẽ bước vào Mạc gia:“Cô chủ, cô về rồi!”1 người giúp việc cúi xuống chào Mẫn mẫn, mẫn mẫn mỉm cười, à, bây giờ cô đang là Cô chủ Mạc, vậy mà mới 10phut trước, cô vẫn còn đang nghĩ cô là tiểu thư Dương, Dương Tuyết Mẫn kiêu ngạo ngút trời….
32 Nhà hàng Đông Du cuối tuần lúc nào cũng đông khách, đây là 1 nhà hàng 3 sao thuộc tập đoàn Mạc thị. “Có chuyện gì?” Mẫn mẫn ngồi xuống trước mặt, nhìn người đối diện lạnh lùng, vô cảm.
33 Cửa phòng cấp cứu được mở, Thư kí trương, bà dương và Mẫn mẫn vội vã chạy đến:“Bác sĩ, bố tôi thế nào?”“Ca mổ thành công, nhưng tạm thời phải đợi bệnh nhân tỉnh rồi tiếp tục chẩn đoán.
34 3 ngày sau Mẫn mẫn bù đầu vào giải quyết công việc của công ty hộ bố cô, ông Dương vẫn chưa tỉnh lại, tin tức People rút ra khỏi dự án làm 1 số ngân hàng đã gửi giấy thúc nợ:“Thư kí Trương, đã điều tra ra được lí do People rút khỏi dự án chưa?”“Dạ, do bên đó nói rằng sau khi xem xét thì lợi nhuận không hợp lí, nghe nói bên Mạc thị có nhúng tay vào!”“Chú chuẩn bị xe, tôi sẽ đến Mạc thị, còn nữa, khóa học cấp 3 của tôi có thể kết thúc được rồi.
35 4 năm sau…. . “Mẫn mẫn, bàn 3 hai suất sủi cảo, sau đó dọn luôn bàn 7 nhé!”“Vầng!!”Trong cửa hàng ăn Trung Quốc, Mẫn mẫn bé nhỏ kia đang chạy lăng xăng phục vụ từ bàn này đến bàn nọ, những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn cố mỉm cười của cô.
36 Ngày hôm sau Mẫn mẫn vừa đến nhận việc thì đã bị triệu vào phòng TGĐ Lí Phong, anh ta cầm tập hồ sơ của cô lên xem xét, rồi chốt hạ 1 câu xanh rờn:“Mẫn mẫn, xem qua thành tích của cô quả thật rất đáng nể, nhưng mà học lực của cô….
37 Mẫn mẫn bực tức trở về nhà, vừa mở cửa là cô đã ném phịch chiếc túi đựng áo xuống ghế. Sực nhớ ra điều gì đó, Mẫn mẫn vội nhảy dựng lên:“Thôi chết, hôm nay chưa vào thăm bố!”Và thế là Mẫn mẫn chạy vội ra khỏi nhà bắt taxi đến bệnh viện…“Bố à, hôm nay con không thể kiểm soát được hành vi của mình, con cũng chẳng hiểu sao lại để tình cảm bao năm qua dấu kín dưới trái tim lại bị 1 chiếc áo moi lên nữa bố ạ….
38 Mẫn mẫn tức giận bước ra khỏi Mạc thị, Tư Vũ cái bản tính 4 năm trời kia vẫn không thay đổi, vẫn thật là bá đạo mà. Quay trở lại Mạc thị, Tư Vũ của chúng ta đang cau có vì tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Lâm Sương:“Alo?”“Tư vũ, ngày kia là Valentine, chúng ta đi chơi đi!”“Không được, hôm đó công ty tôi ra mắt sản phẩm, không thể đi!”“Vậy ngày mai, được không, Tư Vũ, em rất thích mấy chiếc áo trong plaza của công ty anh, chúng ta cùng đến đó, coi như anh đi khảo sát, được không?”“Không? Lâm Sương, 4 năm qua tôi thật lòng cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi, nhưng tôi không muốn cô tin vào thứ tình cảm vô vọng cô đặt ra nữa.
39 Nước mắt Mẫn mẫn tuôn trào, cô quay gót bước đi, từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô làm cô thấy có lỗi với Tư vũ. 4 năm qua cô cố gắng tìm ra lí do để quên hắn, đó chính là hắn không hề yêu cô.
40 Tư Vũ nhìn Mẫn mẫn đang đứng chết trân ở trước mặt hắn mỉm cười dịu dàng, hắn đứng dậy tiến về phía két ở kệ sách, hắn mở két ra:“Đây là giấy đăng kí kết hôn của tôi và cô!”“Tư Vũ, tại sao anh phải làm vậy chứ? TẠI SAO?”Mẫn mẫn nhìn tờ giấy trên tay Tư Vũ, nhớ đến chuyện hắn với Lâm Sương, rồi hắn nhờ Vi vi, cô uất ức hét lên, tại sao hắn cứ làm cô yêu hắn cơ chứ!“TẠI SAO ANH CỨ LÀM TÔI YÊU ANH???” Tại sao? Anh có biết 4 năm qua, đêm nào hình ảnh anh cũng có trong giấc mơ của tôi không? Anh có biết 4 năm qua tôi dày vò như thế nào không? Tại sao anh không đến trước mặt tôi và nói anh yêu tôi???? TẠI SAO? Anh cứ vờ như không biết tình cảm của anh dành cho tôi, và cả TÌNH CẢM của tôi!!! Anh nhờ chị Vi vi làm gì cơ chứ!!!!”“Mẫn mẫn, cô bình tĩnh, tại sao cô lại biết chuyện của Vi vi???”Tư Vũ lo lắng nhìn Mẫn mẫn đang mất kiểm soát, hắn vội tiến đến gần cô, nhưng hắn càng tiến cô càng lùi, ánh mắt ướt hoen bờ mi của cô làm hắn giật mình không tiến nữa, hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khổ sở, tình cảm 4 năm qua của anh, liệu giờ đã nói được chưa!!“Tư Vũ, tôi là Vợ anh, đến bây giờ tôi vẫn là vợ anh ư? Anh không thấy xấu hổ vì câu nói đó ư? Loài người bọn tôi ư???? Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh thật là ích kỉ, chuyện gì cũng phải làm theo ý anh, chuyện gì cũng là do anh sắp đặt, sao anh không hỏi cảm nhận của tôi cơ chứ!! Vợ anh??? Đây, anh nhìn đi, NHÌN ĐI, nhìn cho rõ vào, bàn tay tôi 4 năm qua từ rửa bát, đi làm giúp việc, đến đi nhặt rác phế liệu tôi đều đã làm, bàn tay 4 năm trước chơi piano được thì 4 năm sau, nó chỉ có để cầm dao để chặt vào thớt thôi, anh hiểu không??? 4 năm qua anh gây cho tôi biết bao khổ sở, vậy mà anh còn dám nói tôi là vợ anh??? Bàn tay tôi….