Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 38
Chương mới nhất: Chương 38
Cập nhật cuối: 10 năm trước
Cô đứng lên, rất nhẹ nhàng nhưng dường như đã dốc hết sức để làm việc đó. Đôi mắt cô vẫn ở trên gương mặt anh. Không biết Nam Giao tìm gì ở đấy, nhưng có lẽ cô đã trông thấy điều cô muốn tìm.

Danh sách chương Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng


Chương 21

21 Âm thanh ríu rít bên tai khiến Phong Châu thấy lòng thư thái, dễ chịu. Khác với bề ngoài kiểu cách, kiêu kỳ − đôi khi thái quá đến nỗi đẩy người khác ra xa thay vì hấp dẫn, thu hút họ đến gần tìm hiểu khám phá − tâm hồn Linh Đan khá đơn giản.


Loading...

Chương 22

22 Mười giờ ba mươi phút, điện thoại reo. . . − Chào em. Đang làm gì vậy?− Anh Phong hở? Tôi đang xem bộ phim khá hay trên ti vi. − Chàng công tước xứ Chantilly phải không?− Dạ.


Chương 23

23 Nhã Ca nhìn đồng hồ. Nam Giao cúi ghi và lẩm nhẩm đọc theo máy. Mười lăm phút nữa điện thoại sẽ reo. Là người đàn ông đó. Chị thấy lo ngại. Trong vài trường hợp chỉ cần lướt qua chi tiết đã biết được tổng thể nhưng chỉ giọng nói mà kết luận về cả con người thì không thể chính xác.


Chương 24

24 Bất giác Nam Giao sờ lên gương mặt mình. Tay cô ướt đẫm. − Anh nhớ em. Đúng là âm thanh này. Cô không nghe nhầm. Anh đã nói với cô. Nam Giao ngớ ngẩn lặp lại:− Anh nhớ tôi thật à?− Anh không biết đó có phải là anh nhớ em không nhưng nhắm mắt lại là anh thấy em.


Chương 25

25 Nghỉ giờ học sau, Nam Giao vòng lối cửa hông để tránh người thanh niên hay theo cô mỗi lần tan học. Sự dai dẳng có phần táo tợn của anh làm Nam Giao ngại.


Chương 26

26 Sức mạnh từ cánh tay anh nâng cô dậy. Phong Châu quan sát thật nhanh và thấy hài lòng vì muốn ra khỏi chỗ này không có lối nào khác ngoài đi ngang qua họ.


Chương 27

27 Cả hành động đi theo và giữ lấy đơn giản thế này anh cũng chưa từng làm với ai. Sải những bước dài, Phong Châu nắm chặt cánh tay Nam Giao. Trái với trí tưởng tượng của anh, Nam Giao quay lại, không kháng cự, không dằn dỗi.


Chương 28

28 Nam Giao nhìn ra xa, Phong Châu ngắm gương mặt suy tư và tự hỏi những lúc trò chuyện với anh qua điện thoại cô có lơ đãng thế này không. Tóc Nam Giao bay lên, chạm vào gò má Phong Châu, nũng nịu rơi xuống.


Chương 29

29 Nam Giao vùng vẫy nhưng không thoát ra được cánh tay cứng như thép đang ôm ghì lấy cô. Người đàn ông hối hả cúi xuống. Bản năng trỗi dậy khi anh nghiền nát môi cô bằng những nụ hôn.


Chương 30

30 Nhã Ca ngạc nhiên – không phải vì sự xuất hiện đột ngột mà sau một đêm gương mặt anh hoàn toàn biến đổi. Nam Giao đã làm gã đàn ông cao ngạo này tan chảy thành nước.


Chương 31

31 − Em ngâm trong nước ấm khoảng mười phút. Lau khô người trước khi mặc quần áo vào – nhìn thẳng vào Nam Giao, anh chậm rãi – và không khóa cửa, được không em?Hàng mi dày chớp khẽ như dấu hiệu của sự đồng ý.


Chương 32

32 Nam Giao nhìn quanh. Lúc nào cũng thế, Phong Châu nén giận:− Anh đón em. Và giống như những lần trước, anh đến một mình, anh không quen với bất cứ ai ở đây.


Chương 33

33 Trung Dũng không tin vào mắt mình khi Nam Giao đứng lên chào anh – như chào vị khách đến thăm ngay trong nhà anh. Trung Dũng nén cảm xúc đằng sau vẻ bình thản – bước chân đều đặn, nụ cười lịch thiệp như đạt đến nội công thâm hậu của diễn viên kịch tài ba chỉ cần phác họa tình huống là vào vai ngay.


Chương 34

34 − Liệu tôi có thể nghĩ mình đang trông thấy gì nhỉ? Tiền và nụ hôn – thú vị đấy. Để đoán thử xem, đây là kết quả của một cuộc mặc cả, đổi chác giữa nơi thanh thiên bạch nhật hay có người nào đấy tự phong ình quyền được ưu tiên, được hưởng thụ?Không giống như những lúc cố tình trêu ngươi để nhìn thấy cơn sấm sét trong mắt Trung Dũng, lần này Mẫn Nhi thấy đau thật – như thể ruột gan chị có ai túm chặt lấy chà đi xát lại nhiều lần.


Chương 35

35 Nam Giao nhăn mặt vì phòng mờ mờ tối. Cô ghét tấm rèm nặng trịch như bàn tay khổng lồ che kín mặt trời ngoài khung cửa. Anh thường mỉm cười khi nghe cô nói thế tiện tay kéo tấm rèm bằng ren mỏng như chiếc áo khoác làm duyên để hôn cô dù ở tầng ngất ngưỡng này chẳng mấy ai nhìn thấy nụ hôn của họ.


Chương 36

36 Vĩnh Thông siết nhẹ ngón tay thanh mảnh đang run lên trong tay anh trước khi lồng chiếc nhẫn vào. Hàng mi dày chỉ chớp khẽ cũng đủ che đi ánh mắt nhưng không còn làm anh căng thẳng vì Vĩnh Thông biết giờ chúng rất dịu dàng.


Chương 37

37 Nam Giao đứng yên, trăng thượng tuần mảnh dẻ, rưới ánh sáng bàng bạc lên gương mặt, phủ bóng mờ lên mái tóc biến cô thành hư ảo. Anh muốn chạm vào Nam Giao, cảm nhận làn da mềm mại dưới những ngón tay, uống hơi thở nóng rực để biết rằng cô hoàn toàn có thật.


Chương 38

38 Lần này lại là cô gái, đôi mắt nâu sáng lên khi đến gần Nam Giao:− Em vẫn còn nợ chị lời giải thích. Nam Giao lắc đầu ngượng ngùng:− Không cần đâu. Phong Châu chen vào:− Em thấy chưa? – Anh nhún vai – Chỉ vô ích thôi.


Loading...