Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss Chương 27: Chương 23
Chương trước: Chương 26: Chương 22
Cuối cùng, A Du củng không thể tự mình điểm chu sa lên trán đứa trẻ kia.
Dĩ nhiên, có thể thành công mới là lạ.
Bởi vì lí do A Du bị thương, tốc độ thuyền đi rất chậm, không giống như trước mỗi ngày ít nhất một dặm đường, ngược lại giống như đi du ngoạn.
A Du đối với lần này có chút áy náy, nhưng cũng hiểu, thân thể mới là tiền vốn cách mạng, cho nên cũng không phản đối quá mức.
Qua vài ngày như thế, A Du đang ngủ mê man tỉnh lại, cẩn thận xoa bả vai ra khỏi khoang thuyền, thấy A Nhiên hôm nay vẫn như cũ một thân hạnh hoàng* (*vàng hơi đỏ) đang yên tĩnh đứng ở đầu thuyền, bên chân còn để một bọc quần áo.
"A Nhiên, cái gì vậy?" A Du vừa tò mò hỏi, vừa đi tới.
Trường Cầm nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng không có mở miệng.
A Du ngẩn người, đi tới bên người trường cầm, từ góc độ này, có thể thấy rõ bên trong bọc quần áo chứa món đồ. . .
"Y phục?" A Du ngồi chồm hổm □, cầm lên một bộ y phục đánh giá, một lát sau bừng tỉnh đại ngộ: "Rất hợp với thân thể đệ, đệ đi ra ngoài mua sao?" Rồi sau đó "Phốc" một tiếng bật cười: "Đóa hoa khả ái! Không nghĩ tới A Nhiên đệ lại thích cái kiểu này!"
". . . Đừng làm rộn." Trường Cầm bất đắc dĩ thở dài, khẽ lắc đầu: "Là có người nhờ người lái đò đưa tới."
". . . Ai?"
A Du nắm quần áo trong tay dừng một chút, như hiểu ra, rồi sau đó hận không được tát miệng mình hai cái, nàng thật là. . . Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
"Sợ là vị nữ tử kia đưa tới."
". . ."
Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào ánh mắt A Du lo lắng lại áy náy, thần sắc hơi chậm lại: "A Du, ngươi không cần chú ý, nếu ta không muốn ngươi biết, ngươi tất nhiên không sẽ thấy nó."
A Du không tiếng động gật đầu một cái, rồi sau đó rốt cục không nhịn được hỏi: "Nàng đưa cái này tới. . . Là có ý gì?"
"Đại khái là bởi vì, hôm đó ta từng nói qua —— 'Con gái của ngươi còn sống' ."
". . ."
Mặc dù ngày đó nàng hôn mê, thế nhưng tình hình lúc đó, A Du mơ hồ cũng có thể nghĩ đến.
Vị kia mẫu thân. . . Nàng tin tưởng những lời này, vô luận như thế nào cũng sẽ tin những lời này, chỉ có như thế, con gái của nàng mới thật không chết.
Dù sao, không có người mẹ nào sẽ hi vọng con của mình chết đi.
Như vậy, nàng phải lấy tâm tình như thế nào đưa tới bọc quần áo này đây?
Khát vọng bọn họ trả nữ nhi của mình về bên người? Để cho nàng lúc còn sống còn có thể mặc y phục mà mẫu thân tự tay làm?
A Du đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút chua, vội vàng mở to hai mắt, mạnh mẽ đè xuống cảm giác chua xót.
"Nàng xác thực còn chưa chết."
"A?"
Đối mặt với sự kinh ngạc của A Du, Thái Tử Trường Cầm khẽ mỉm cười, đứng lên giải thích tỉ mỉ thêm.
Sinh linh đều có ba hồn bảy vía, phách là dương, hồn là âm, ba hồn đặc biệt trong "Mệnh hồn*" làm trọng, chính là luân hồi, mà hồn phách còn lại là chịu trách nhiệm tình cảm và trí nhớ —— cho nên, phần lớn dưới tình huống, chỉ cần mệnh hồn còn tồn tại, sinh linh coi như còn sống. (*Sinh mạng và linh hồn)
Hắn vì tạm thời chắp vá toàn bộ linh hồn không trọn vẹn và giảm bớt việc thân thể mới bài xích, cho nên mỗi lần độ hồn, cần mạnh mẽ dung hợp thân thể vốn là hồn phách.
Bị hắn mạnh mẽ dung nhập vào trong cơ thể, hồn phách sẽ theo thời gian trôi qua dần dần tiêu tán, mà trong đó, mệnh hồn thường là cuối cùng. Nói đơn giản, lúc tiêu tán mệnh hồn hầu như không còn, chính là thời khắc hắn cần độ hồn lần nữa.
Hiện nay, Trường Cầm mới sử dụng khối thân thể này được năm năm, hai hồn bảy phách chưa hoàn toàn tiêu tán, mệnh hồn tự nhiên cũng vẫn còn.
Cũng có nghĩa là, cô bé gọi là ‘Tĩnh Nhi’ kia đúng là còn sống, mặc dù chỉ là lấy hình thái của hồn phách.
Nàng xác thực không có chết, cuối cùng lại muốn chết đi, hồn tiêu phách tán, hài cốt không còn.
"A Du, mới vừa rồi, ta nghĩ đến câu nói của nàng kia đã nói với ta, nàng nói —— ngươi đã cũng có vật quan trọng, thì tại sao muốn đoạt đi người mà ta yêu thương?"
"Nàng còn hỏi ta —— chẳng lẽ cũng bởi vì ngươi có yêu pháp, ngươi mạnh hơn ta, nữ nhi của ta nên bị thương tổn sao? Nàng còn là một hài tử vô tội, rốt cuộc phạm vào lỗi gì? !"
Trường Cầm nhắc lại từng chữ từng chữ từng chữ, giọng nói lạnh nhạt, nhưng A Du nghe thấy lại nồng đậm đau xót.
"A Nhiên. . ."
"A Du, ta nhiều lần độ hồn, chưa bao giờ cảm giác mình có lỗi, giờ phút này cũng là như thế. Trời cao nếu chỉ cho ta con đường này, ta nếu không đi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
"Điều này cũng không phải ta lần đầu bị người công kích, chẳng qua là những thứ kia trải qua ta đã sớm quên, cuối cùng có một ngày, ta cũng sẽ những lời nói của nàng ta." Chỉ là không phải bây giờ.
"A Nhiên. " A Du trầm mặc một lát sau, rốt cục nói: "Đệ không muốn khổ sở, đây là chuyện tốt."
"?" Cho dù là Thái Tử Trường Cầm, tim cũng không nhịn được loạn nhịp.
"Đây là chuyện tốt." A Du lập lại một lần nữa, cầm tay của đối phương, hơi mỉm cười nói: "A Nhiên, chỉ có đồng cảm, mới khó có thể quên. Biết quý trọng, mới biết sợ thứ ấy mất đi, cho nên mới có thể hiểu được cảm giác mất đi của người khác.”
"Tỷ mặc dù không rõ ràng lắm quá khứ của đệ, nhưng mà tỷ biết, tất cả chúng sanh đều khổ, một mình sống trên đời gạt bỏ mọi đau khổ của kẻ khác, tất nhiên sẽ thoải mái nhiều lắm, nhưng nó cũng thật tồi tệ."
". . ."
"Lúc trước tỷ nghe qua một câu nói —— ngươi nhìn thế giới ra sao, thì thế giới chính là như thế ấy. Cho nên A Nhiên, đừng cảm thấy khổ sở, thế giới này có lẽ đã từng bạc đãi với đệ, mới làm cho đệ đối với nó gần như tuyệt vọng, vậy mà, hiện tại nhìn lại, thật ra thì nó cũng không phải tàn khốc như vậy, có phải hay không?"
Giống như tình thương của người mẹ kia với con gái nhỏ.
A Nhiên thấy được điểm này, cho nên, trong lòng của hắn cũng có tình yêu?
Thái Tử Trường Cầm trầm mặc chốc lát, tựa như hồi tưởng tựa như thở dài, cuối cùng nói: "A Du, nếu thật như lời ngươi nói, ta làm chuyện, ở trong mắt người phàm, chẳng lẽ không phải là tàn nhẫn?"
"A Nhiên, người phàm là người, là người thì phải có tim, chúng ta không có xấu như vậy, lại cũng không có tốt như vậy." A Du sâu kín thở dài lên tiếng: "Nói đến , chẳng qua thân sơ khác biệt, nếu. . . Lúc đầu tỷ nhặt được người không phải là đệ, nuôi hắn lớn, một ngày nào đó đệ đột nhiên chiếm cứ thân thể của hắn, tỷ nhất định sẽ hận đệ đến phát điên, cho dù có liều mạng cũng không thể thắng đệ, nhưng mọi sự trên thế gian, lại nơi nào có ‘nếu như’."
"Cuối cùng, tỷ nhặt được chính là đệ, nuôi lớn là đệ, cho nên, đệ ở trong mắt tỷ so với hắn chính là người rất quan trọng."
"Đệ. . . Ở trong mắt người khác có lẽ là sai, nhưng ở trong mắt tỷ, đệ còn sống chính là chuyện tốt nhất với tỷ."
Thái Tử Trường Cầm hỏi ngược lại: "Giống như vị mẫu thân kia?"
". . . Đúng, giống như vị mẫu thân kia."
Chỉ cần người thân còn sống, như thế nào đều tốt.
Ý nghĩ như vậy, có lẽ ích kỷ, nhưng cũng không quá đáng?
Là người, sẽ có tư tâm, vậy mà, chỉ cần nhìn thẳng vào phần tư tâm này, trốn tránh, là tuyệt đối không thể.
Sau một lúc lâu, Trường Cầm đột nhiên nói: "A Du, trong lòng ta có do dự."
"Tỷ biết." A Du gật đầu một cái: "Tỷ cũng có."
"Ngươi nói, đến cuối cùng là như thế nào mới đi đúng đường?"
Lần này, A Du khẽ lắc đầu: "Tỷ cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà. . . A Nhiên, trong lòng đệ muốn như thế nào, thì làm như thế ấy thôi."
Thái Tử Trường Cầm nhếch khóe miệng, ánh mắt hơi

Xem tiếp: Chương 28: Chương 24