21
Edit: Yunchan
“Cô…” Trần Tín câm nín, trong giây lát không biết phải bẻ lại thế nào.
Văn Đan Khê thừa cơ lùi lại mấy bước rời xa nơi nguy hiểm.
22
Edit: Yunchan
“Có điều…” Môi Lý Băng Nhạn giật giật, ngần ngừ một lát mới nói ra: “Nếu chuyện muội và ngài ấy cưỡi chung một ngựa hôm ấy bị đồn ra ngoài thì làm sao đây?”
Văn Đan Khê nghe xong thì đáp với giọng không để tâm: “Lúc đó muội chỉ bất đắc dĩ thôi mà.
23
Edit: Yunchan
Mọi người vừa nghe Hạ hắc tử phát biểu câu này thì không kiềm được che miệng cười trộm.
Mặt Thẹo biết bị lộ tẩy nên dứt khoát làm ngơ luôn, lập tức chôn đầu vào bát ăn hết tốc lực.
24
Edit: Yunchan
Tần Nguyên lắc lư cây quạt khá là phong độ, ung dung nói: “Các đệ, hoàng đế chưa lo mà thái giám đã gấp rồi à. ”
Mặt Thẹo trừng hai mắt lên sửng cồ: “Lão Nhị, huynh dám nói mình không đau lưng không, huynh xem mấy hôm nay chúng ta sống thế nào hả? Suốt ngày nề nếp phép tắc y chang đại cô nương, chỉ sợ chọc cho đại ca nổi khùng.
25
Edit: Yunchan
Tần Nguyên lập tức nháy mắt với Hạ hắc tử, Hạ hắc tử biết mình phải rút nhanh khỏi hiện trường. Hắn bèn lôi Mặt Thẹo và Quách Đại Giang quay đầu chạy biến, ra tới cửa thì đụng phải Hồng đại hồ tử, Hạ hắc tử tiện tay tha hắn theo luôn.
26
Edit: Yunchan
Văn Đan Khê xì một tiếng bật cười, nghẹo đầu hỏi vặn lại: “Ngài muốn ta nói gì?”
Trần Tín không dám nhìn thẳng cô nên hơi nghiêng mặt sang bên, lầm bầm: “Ta muốn cô nói gì thì cô sẽ nói đó sao?”
Văn Đan Khê im thin thít ra chiều tập trung suy nghĩ, Trần Tín nhìn lén cô, trong mắt toát ra vẻ mong chờ, phải rồi, nhất định là cô đang nghĩ xem có nên nói lời hắn muốn nghe không.
27
Edit: Yunchan
Thấy Mặt Thẹo phát hỏa, mấy tên đại lâu la đứng trước cuống cuồng đổi giọng, tru lên lần nữa: “Núi Nhạn Minh không phải ổ thổ phỉ! Gả vào đây là sa ổ phúc…”
Giọng hùng hồn như sấm, đục thẳng vào màng nhĩ.
28
Edit: Yunchan
Bên này vừa nhác thấy hai người xuống tới, loáng cái toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn hết lên Văn Đan Khê. May mà Văn Đan Khê là người đã từng trải qua chuyện lớn, nên lúc bị mọi người tăm tia như thế cũng không lộ ra vẻ luống cuống, vẫn giữ được vẻ tự nhiên bình tĩnh.
29
Edit: Yunchan
Văn Đan Khê nhìn xuống, người vừa lên tiếng chính là Tống Nhất Đường. Cô hỏi với giọng kinh ngạc: “Tống công tử chưa về nhà sao?”
Tống Nhất Đường mỉm cười: “Vốn định về nhà hôm nay, lúc gần đi thì muốn tới nhà cô để lấy thêm thuốc dùng dọc đường, cũng nhân tiện cáo từ cô luôn thể.
30
Edit: Yunchan
Trần Tín nói xong câu này lại thấy hơi ngượng, đành cúi đầu dồn sức uống nước. Nhưng cặp mắt hắn lại hệt như hòn than đỏ đang bốc cháy, phóng ra ánh sáng đầy mong đợi.
31
Edit: Yunchan
Muốn đàm phán thì cô phải thể hiện được thực lực bản thân, Văn Đan Khê vắt nát óc nghĩ xem mình còn tài nào để tung ra không đây.
32
Edit: Yunchan
Văn Đan Khê hết sức buồn bực, sao quanh đi quẩn lại hắn cứ nói tới vấn đề này chứ! Cô lấy lại bình tĩnh, lúc này hai người chưa quá thân, cô không thể nào nói thật suy nghĩ của mình cho hắn biết một cách tự nhiên được.
33
Edit: Yunchan
Trần Tín đen mặt trừng mắt nhìn Mặt Thẹo nổi giận đùng đùng. Mặt Thẹo thót tim chột dạ quay phắt đầu đi, nhưng ngay sau đó hắn bỗng thẳng lưng lên, nói kiểu đã hỏng thì cho hỏng luôn: “Đại ca, huynh đừng nổi nóng.
34
Edit: Yunchan
Sau đó hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng chẳng được bao lâu Văn Đan Khê lại giở bệnh nghề nghiệp, đi được một quãng lại bắt đầu ngắm nghía thảo dược.
35
Edit: Yunchan
Cuối cùng Văn Đan Khê hết cách với hắn, đành bất đắc dĩ thừa nhận: “Thật ra ta thấy ngài không thô kệch tý nào, thật lòng đấy. ”
Trần Tín lập tức nhảy nhót trong lòng, hắn vội vàng cam đoan: “Sau này ta cũng có thể làm thơ, ta đã từng thấy người khác làm thơ, chỉ chừng hai mươi mấy chữ, không nhiều như làm văn.
36
Edit: Yunchan
Vở hí kịch diễn suốt từ giờ Mùi đến giờ Thân. Vương ban đầu đã thăm dò sở thích của Trần Tín, nên sắp xếp mấy vở sau đều là đả hí(*).
37
Edit: Yunchan
Chưa tới mấy ngày, người Tần Nguyên phái đi đã mang về lỉnh kỉnh vài bao tải hạt giống ngô và khoai lang khoai tây. Theo như lời những hỏa kế kể lại, mấy thứ hạt giống này được chuyển về bằng đường biển từ ngoại bang, có đầy ở Đông Nam Mân Châu.
38
Edit: Yunchan
Hạ hắc tử nhìn Văn Đan Khê với cái mặt đau khổ, sợ cô sẽ gặng hỏi tiếp, tới lúc đó hắn nên nói hay không đây? Nào ngờ Văn Đan Khê chỉ hỏi mỗi câu này thì dừng câu chuyện lại.
39
Edit: Yunchan
Văn Đan Khê đi thật nhanh vào nhà, thật ra nội tâm của cô không phẳng lặng như bề ngoài, dù không thể nói là sóng lòng dâng trào, nhưng lòng cũng nổi lên gợn sóng không hề nhỏ.
40
Edit: Yunchan
Trần Tín phát biểu xong thì phồng mang trợn mắt đưa ra một yêu cầu: “Ta sửa thì cô cũng phải sửa, sao cô có thể nói sau lưng ta như thế hả!”
Văn Đan Khê nhìn hắn cười cười, ngẫm lại lòng thấy mình đúng là hơi độc đoán.