Nữ Quan Lan Châu Chương 53: Vết Sẹo -t
Chương trước: Chương 52: Tổn Thương
Editor: NanaTrang
Sau khi trong lòng run xong, lại chuyển sang suy nghĩ thật sâu.
Tôi bước nhanh đến thư phòng của Hạ Dung. Bên trong thư phòng, Hạ Dung đang ngồi gần cửa sổ, trước mặt là hai phong thư đã mở ra. Tay hắn cầm góc thư, nghe thấy tiếng tôi mở cửa thì quay đầu lại nhìn tôi cười cười.
Tôi hỏi: "Tổng thương Tây Mẫn?"
Hắn cười to: "Chây lão bản, chúng ta trốn lại trốn, tránh lại tránh, thế mà vẫn không tránh khỏi. Tổng thương Tây Mẫn, tất nhiên cần phải gặp mặt Nguyên soái nắm giữ đại quân Tây Cương, ngươi có thể gặp hắn không?"
Tôi khẽ mỉm cười, nói: "Thì ra Hạ huynh ngươi đã sớm biết bọn ta có quan hệ."
Nguyên soái đại quân Tây Cương, chính là Cảnh Nhiên.
Hạ Dung nói: "Cảnh Phi bảo ta chăm sóc ngươi, tất nhiên phải nói một ít chuyện của ngươi cho ta biết, nếu không, sao ta có thể giúp ngươi tránh người không muốn gặp, người không thể gặp?"
Ta vươn tay ra cầm lấy thư nhìn một chút. Ở trong thư Ngô Tham tướng chúc mừng Hạ Dung và tôi được chức tổng thương Tây Mẫn, nói chúng tôi ít ngày nữa đến gặp Nguyên soái đại quân Tây Cương.
Hạ Dung lại nói: "Nếu như ngươi bị bọn họ nhận ra, một nhà lớn bé Hạ gia ta cũng nguy hiểm một sớm một chiều. Vì vậy, chức tổng thương Tây Mẫn này, chúng ta tuyệt đối không thể nhận."
Tôi không nói. Trong thư, chữ viết của Ngô Tham tướng xấu không chịu nổi. Bốn chữ tổng thương Tây Mẫn bị hắn viết xiên xiên xẹo xẹo, vô cùng quỷ dị.
Tôi lại chợt nhớ tới, cho dù con hồ ly Cảnh Nhiên này nhận ra Châu Lăng trước mắt hắn chính là nữ quan Nhậm Lan Châu trong phủ thái tử năm đó, cũng sẽ không biết chuyện ở Miên thành thái tử muốn giết tôi lần thứ hai.
Nhiều lắm thì hắn chỉ biết Nhậm Lan Châu chạy trốn khỏi Hộ bộ đi đến Miên thành, chuyện Hạ Dung giúp tôi chạy trốn khỏi Miên thành, hắn tuyệt đối không thể nào biết được.
Cảnh Thành và Mạnh Khách là loại người hành động luôn luôn bí mật và gọn gàng. Cảnh Nhiên ở xa vạn dặm, làm sao có thể biết được đoạn nhân quả ở Miên thành?
Nghĩ tới đây, tôi cười nói: "Hạ huynh xin yên tâm. Một mình Châu Lăng tôi đảm nhiệm là đủ rồi. Nguyên soái có nhận ra tôi là bạn cũ của hắn thì cũng sẽ không nghĩ tới Hạ Dung ngươi có liên quan gì đến tôi. Chẳng lẽ Hạ huynh đã quên, ở Tây Cương, ngươi chỉ là bạn trên phương diện làm ăn với tôi, trước lúc đến Tây Cương, chúng ta không hề quen biết nhau?"
Ngay cả người Hạ gia, cũng không rõ chuyện lúc trước của chúng tôi.
Hạ Dung nhìn tôi, nói: "Ta cũng không phải là người sợ chết. Chỉ là được Cảnh Phi nhờ vả mà thôi. Nếu như ở nơi này ngươi xảy ra chuyện bất trắc gì, thì sau này ta làm gì còn mặt mũi đi gặp Cảnh Phi chứ?"
Thở dài trong lòng. Tôi nói: "Ngươi yên tâm, mặc dù họ Ngô kia nói chúng ta đi gặp Nguyên soái. Nhưng một tổng thương Tây Mẫn nho nhỏ, làm sao hắn sẽ tốn công để ý tới, kéo dài một ngày thì tính một ngày."
Tôi lại hỏi: "Nghe nói sáng nay trong kinh cuối cùng cũng có tin tức truyền đến?"
Hạ Dung gật đầu một cái, nói: "Khơi thông hồi lâu, cuối cùng cũng có được tin tức. Cảnh Phi đúng là bị giam ở đại lao Hình bộ. Nhưng vụ án của hắn luôn luôn bị nén lại, không ai biết rốt cuộc là nguyên nhân vì sao."
Tôi nói: "Kỳ quái thế? Thánh thượng cũng không qua hỏi?"
Hạ Dung cười lạnh nói: "Lúc đầu là do Đinh Hữu tra án này. Nghe nói lúc báo lên là báo tội mưu nghịch. Sau đó Thánh thượng lại phái Mạnh Khách hợp tác với Đinh Hữu cùng nhau xử án, tội danh mưu nghịch ngược lại được hủy bỏ, sau đó lặp lại tranh luận, đến nay vẫn không định ra tội danh gì. Cứ như vậy mà bị gác lại."
Hắn cười ha hả, lại nói: "Nếu như Cảnh Phi thật sự là tội mưu nghịch, cũng tốt thôi. Lúc nào ta cũng khuyên hắn, nhưng hắn lại luôn từ chối cho ý kiến. Hiện nay, lại bị người khác định cho hắn một tội lớn."
Tôi lắc đầu một cái, nói: "Hai đại trọng thần chủ thẩm, người bình thường tuyệt đối không có cách nào giúp hắn lật lại bản án. Hoàn toàn cần phải đợi ý của Thánh thượng."
Hạ Dung gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Hắn thở dài, thê lương cười nói: "Ta chỉ có thể ở chỗ này làm tổng thương không hiểu vì sao mà có được, trơ mắt thúc thủ vô sách."
Việc đời khó đoán, còn có biện pháp gì?
Sau khi đảm nhiệm tổng thương Tây Mẫn, trong xưởng càng bận rộn hơn. Người Hạ gia rất là vui mừng, chỉ có Hạ Dung lúc nào cũng mặt ủ mày chau.
Tôi biết hắn là vì tôi mà chịu trách nhiệm.
Hắn nói với tôi: "Nếu sau này thật sự phải đi gặp Nguyên soái, chỉ cần ta đi là được, ngươi tuyệt đối không thể đi."
Tôi gật đầu. Nhưng lại biết rất rõ, làm như vậy cũng chỉ có thể tránh được nhất thời.
Nhưng tốt xấu gì cũng tránh hơn được ba tháng.
Sau khi làm tổng thương Tây Mẫn không đến mấy ngày, lại truyền đến một tin tức. Ngô Tham tướng bị cắt chức.
Vừa nghe thấy tin tức này, trong lòng tôi khẽ động, vội vàng chạy đến phủ Ngô Tham tướng. Tới cửa thì lại thấy vẻ mặt Mã quản gia buồn thiu đứng ở cửa, người Ngô gia khóc sướt mướt, bọn hạ nhân đang thu dọn đồ đạc.
Tôi đi tới hỏi Mã quản gia: "Mã quản gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô đại nhân đâu?"
Xem tiếp: Chương 54: Kẻ Điên