61
62
63
64
65
66
67
68
69
70
71 Sòng bạc.
“Hôm nay thật sự xui xẻo, nhanh lên. ” Nếu mọi người không nhìn kỹ, nhất định sẽ không phát hiện người đàn ông râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch đang nói phía sau, lại là người ngày xưa phong quang vô hạn - Đàm thiếu.
72 “Mai Mai. . . ”
Hàn Mai Mai ngoài ý muốn nhìn người xuất hiện trước mắt, “Hân ghiên? Sao cậu lại ở trong này. ”
“Con bé chết tiệt này, cậu định giận tớ cả đời sao, định cả đời này không qua lại gì với nhau sao? Ngay cả việc đính hôn chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với tớ.
73 Hàn Mai Mai tội nghiệp cầu xin: “Đàm Gia Hi, van xin anh hãy thả tôi ra. Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa cho anh. Van xin anh thả tôi ra. ”
“Haha” Đàm Gia Hi trào phúng: “Cô nghĩ rằng tôi bắt cô là vì miếng cơm hay sao? Lại nói, tôi còn sợ không có tiền hay sao? Hiện tại cô ở trong tay tôi, tôi cũng không tin Lạc Thần Dật sẽ không sốt ruột.
74 “Mày muốn làm gì?” Lạc Thần Dật cảnh giác nhìn hắn.
“Nếu mày nhìn thấy người trong lòng chết trước mặt mày, mày mới đau khổ cả đời. ” Vẻ mặt Đàm Gia Hi cổ quái nói.
75 Sau khi Đàm Gia Hi bị bắt, luôn khẳng định chỉ có một mình hắn làm việc này, cũng không biết Tôn Tiểu Vân đã cho hắn uống thuốc mê gì. Nhất thời cũng không tìm thấy chứng cớ nào khác, chứng minh Tôn Tiểu Vân có quan hệ với chuyện này.
76 “Ông nghe tiểu Triệu nói, con vẫn đang suy nghĩ về mảnh đất Kim Kiều kia. ” Hôm nay trong lúc ăn cơm tối đột nhiên ông ngoại Hàn hỏi.
Hàn Mai Mai gật gật đầu, cô cũng không bất ngờ, có đôi khi ông ngoại Hàn cũng sẽ quan tâm đến một số chuyện của công ty.
77 Hàn Mai Mai để ý một chiếc vòng cổ Ngọc Hòa Điền thủ nghệ tinh xảo, rất muốn có được nó.
*Ngọc Hòa Điền: là loại ngọc quý ở Hòa Điền, Hòa Điền ngày nay là nước Vu Điền thời cổ đại, cho nên cũng gọi là “Ngọc Vu Điền”
Lạc Thần Dật nhìn ra tâm tư của Hàn Mai Mai, đi trước cô một bước, đấu giá nó về.