Nụ Hôn Cuồng Nhiệt Chương 15
Chương trước: Chương 14
Chương 5
Sưu tầm
Biệt thự Lâm gia đêm nay khác với ngày thường, cơn tức của Lâm Lan Anh khiến cho Lâm gia rơi vào bầu không khí khủng bố như núi lửa sắp bùng nổ
"Ông nói đi! Con đàn bà nghèo kiết xác đó có quan hệ gì với ông?" Lâm Lan Anh nổi giận đùng đùng, khuôn mặt trang điểm hoàn hảo lộ ra những kẽ nứt.
Lâm Quốc Khánh kia lại dám làm bậy với hồ ly tinh ở bên ngoài! Ông ta ăn phải gan báo tim gấu sao? Lại dám ngang nhiên lôi lôi kéo kéo trong công viên khu dân phố, thế này thì bảo bà ta - Lâm Lan Anh biết để mặt mũi vào đâu!?
Lâm Quốc Khánh cúi đầu không nói một câu khiến cho lửa giận của Lâm Lan Anh càng bốc cao.
"Ông vì sao không nói lời nào?" Bà đấm người đàn ông kết hôn với mình ba mươi năm, "Tôi đang nói chuyện với ông đó"
Hai tay bà đánh tới vô lực, ông lại vẫn không nói được lời nào.
"Tôi có gì không tốt với ông? Cho ông ăn, cho ông mặc, ở nhà lầu, đi xe hiệu" Bà mệt mỏi tựa lên người ông, "Ông bây giờ... lại dám có người đàn bà khác bên ngoài?"
Nước mắt bà tràn ra khỏi mi, rơi tí tách lên người Lâm Quốc Khánh.
"Tôi đối xử với ông... có cái gì không tốt..." Lâm Lan Anh khóc sướt mướt, bà lúc này chính là người đàn bà đau khổ bị cướp mất chồng, sự kênh kiệu và vênh mặt hất hàm sai khiến biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lâm Quốc Khánh cười khổ, người vợ khóc lớn trước ngực ông, thái độ đối xử với ông cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng chưa bao giờ thấy cảm xúc khác ngoài miệt thị trên mặt bà.
Nhìn đến bộ dáng này của vợ, ông vô cùng khiếp sợ.
Bà ta thật sự quan tâm đến ông sao? Quan tâm ông vì dám làm loạn sau lưng bà ta ở bên ngoài ư?
Lâm Quốc Khánh nhẹ nhàng xoa anh cánh tay run run của Lâm Lan Anh.
"Đừng chạm vào tôi! Ông là tên vô dụng!" Lâm Lan Anh khóc một lúc đột nhiên có một chút cảm xúc không cam lòng làm cho bà ta dồn sức đẩy ra.
Lâm Quốc Khánh lại bất đắc dĩ thở dài lần nữa.
"Ông vì sao nãy giờ không nói gì? Người đàn bà kia thật sự là tinh nhân của ông?" Lại biến lại trở về bộ dáng của người đàn bà hung mãnh. Vừa thấy chồng chẳng những không phản bác, ngược lại còn muốn rời khỏi hiện trường, bà ta lại khóc lớn lên. "Ô... Ông là đồ vô lương tâm! Không nói rõ ràng với tôi, ông không được phép đi..."
Lâm Lan Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng của chồng, bản thân đột nhiên sợ hãi.
Kết hôn nhiều năm như vậy, bà biết tính tình mình vô cùng kiêu ngạo, thái độ với ông cũng không tốt, nhưng ông cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ như thế!
Lâm Ngạn Lương đến liền nhìn thấy tình huống bi thảm như vậy.
"Mẹ, mẹ sao lại khóc thành như vậy?" Lâm Ngạn Lương ngồi xuống sofa. Mà cha vừa mới cô đơn bước lên lầu, anh cũng không nhìn thêm.
"Ba con... Ba con, ông ta..." Phụ nữ một khi muốn khóc, mặc kệ có lớn tuổi như nào đều muốn khóc cho hết buồn phiền.
"Ba làm sao?" Lâm Ngạn Lương đã một tuần không về biệt thự Lâm gia, cái gì cũng không biết.
"Ông ta là đồ vô dụng, lại dám có người đàn bà khác!" Vừa nói đến chuyện này, Lâm Lan Anh lại giận. "Cũng không biết là người đàn bà nào bị mù mới coi trọng người cha vô dụng kia của con!"
Lâm Ngạn Lương lại coi thường một lần nữa. Tình nghĩa vợ chồng ba mươi năm, hiện tại mẹ mới nói như vậy, không phải muốn cho người khác cười chết sao?
Nhưng, anh đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói suy nghĩ của mình ra khỏi miệng. Anh chỉ cần nhẫn nại, chuẩn bị hỏi rõ ràng chân tướng sự việc.
"Mẹ, ba có người khác là mẹ tận mắt thấy sao?"
Lâm Ngạn Lương đoán rằng nhất định lại là bạn chơi bài của mẹ nói. Bởi vì trong lòng mẹ cho tới bây giờ cũng chỉ có đánh bài, nếu không phải người nói huyên thuyên bên tai bà, cho dù cha thật sự ngoại tình bên ngoài, rất có khả năng mãi đến khi con cháu thành đàn bà cũng sẽ không phát hiện.
"Mẹ... Mẹ là không tận mắt thấy! Là Vương phu nhân, Lí phu nhân nói ẹ."
Lâm Lan Anh cảm thấy nếu chồng thật sự không có người đàn bà khác, người khác sẽ không để ý như vậy đâm chọc bà như vậy. Hơn nữa bọn họ còn mang ánh mắt thương hại an ủi bà, làm cho bà vô cùng chán ghét.
"Không tận mắt thấy, mẹ làm sao có thể đổ oan cho ba như vậy? Khó trách ba không vui như thế" Lâm Ngạn Lương cũng rất ít nhìn thấy cha mình như thế.
Trước đây cha luôn luôn im lặng, tựa như người ẩn hình. Ông hẳn là sẽ không chọc vào phiền toái lớn như vậy!
"Nếu như mẹ hiểu lầm ông ấy, ông ấy có thể phản bác!"
Bà thương tâm, còn không phải bởi vì chồng cái gì cũng không nói. Cái gì cũng không phản bác, không phải là cam chịu sao?
"Mẹ, chờ mẹ thật sự tìm ra chứng cớ rồi định tội ba sau nhé!"
"Hừ! Ông ta sẽ không cũng bị mẹ bắt được"
Bà nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn bà kia!
Sau khi nói xong, Lâm Lan Anh nhìn con trai một tuần không về nhà. "Công ty vẫn tốt chứ? Thấy con lâu không về nhà, mẹ bảo chị Từ làm món điểm tâm bổ dưỡng cho con nhé!"
Bà hắng giọng, "Chị Từ, làm món ăn khuya cho thiếu gia!"
Khi bà Từ nhìn thấy Lâm Ngạn Lương về nhà cũng đã thông minh làm đồ ăn khuya rồi. Đối với thiếu gia chẳng những giữ bà lại làm việc mà còn tăng lương cho bà, bà đương nhiên hầu hạ cẩn thận.
"Mẹ nói con này, con cũng đã trưởng thành" Lâm Lan Anh thương tâm xong chuyện của mình, tiếp theo liền quở trách đến con. "Có phải cũng nên..."
"Mẹ, con hiếm khi được về nhà nghỉ ngơi, mẹ lại muốn nói phiền toái gì nữa? Vừa nãy mới nói với ba, mẹ tạm tha cho con đi!"
Lâm Ngạn Lương lắc mình một cái, trốn thoát vào nhà ăn.
Lâm Lan Anh đương nhiên cũng đi theo sau anh, một đường còn không quên nói, "Con rốt cuộc khi nào thì mới muốn tìm bạn gái?"
Mắt thấy anh cũng đã hai tám tuổi, nếu vẫn hoa tâm lêu lổng như này nữa, khi nào thì mới có thể kết hôn đây? Bà cũng không muốn chưa được ôm cháu thì hồn về Tây Thiên!
"Mẹ, con bây giờ đang quyết định" Anh xác thực không muốn ra ngoài lêu lổng với oanh oanh yến yến, bởi vì bây giờ toàn bộ trái tim anh đều là Dương Thanh Thanh.
"Hả?" Căn cứ vào báo cáo của thư ký Ngô, con trai hai ngày nay ở công ty mất hồn mất vía, chẳng lẽ là vì phụ nữ sao?
Xem tiếp: Chương 16