41 Sắc trời đã tối, trong lồng trời rộng bao lao có một chú ưng tung cánh bay, mặc dù không phải là loại thượng phẩm toàn thân đen tuyền, nhưng cũng là Hải Đông Thanh trân quý.
42 Vì không nắm rõ tình hình bên trong Ngự Lâm Quân tóm lại thế nào, hơn nữa còn gặp thêm một vấn đề độ khó hơi bị cao là phải tìm cách làm sao cho cha hắn không giận đến mức cấm hắn đi gặp nương.
43 Trời trong như tẩy, ánh dương chiếu lên đôi lầu canh cao nhất ở Yến Đô. Nằm trên mặt đất, khoảng giữa đôi lầu canh là đài khao quân đã được dựng xong từ mấy hôm trước đó.
44 Đều vì ăn mà rước họa nha! Vũ Văn Dật Thần rốt cuộc đã rút ra chân lý rồi. Hắn âm thầm sám hối vì mình hôm nay đã phàm ăn, tham lam làm chi xé một miếng vịt quay Bát Bảo lớn như thế? Mình mới gặm được vài miếng đùi, mấy chổ khác còn chưa liếm được một chút, này quả là vịt chết còn biết bay, không khéo lại bay tới chổ của Liễn Vương, quả thực là ác mộng! Vũ Văn Dật Thần cảm thấy trận trận lãnh khí từ ngoài cửa sổ lùa vào, cũng không biết trong cái lạnh kia có hay không trộn thêm chút hàn ý phát ra từ chổ vị vương gia ở bên dưới.
45 Địch Vũ Liễn vốn không muốn bỏ qua cho Vũ Văn Dật Thần, nhưng trông thấy hắn trốn phía sau khung giấy, bộ dạng ngây thơ đáng thương hề hề của người nào đó đã phủ bụi trong trí nhớ lại hiện lên trong đầu.
46 Trầm mặc một hồi, Vũ Văn Dật Thần mới tính mời nàng ngồi xuống, đã thấy Bích Tiêu nâng thanh kiếm trong tay lên, đưa ngang tới trước mặt hắn, còn mở miệng nói: “Vũ Văn công tử, đây là kiếm của chủ tử nhà ta, nàng nói kiếm đã bị dính đầy mỡ vịt quay Bát Bảo của người, rất không thích, cho nên lệnh nô tỳ cầm kiếm đến, thỉnh người lau cho sạch!” “Nga, được.
47 Rời khỏi Bát Trân Các, người trên phố gần như đều đã tản đi hết, Bích Tiêu lúc bấy giờ mới hỏi chuyện muội muội đã tự ý chủ trương. “Đòi người ta tặng lễ sinh thần, ngươi sao có thể làm chuyện mất mặt như thế? Còn dám mượn danh nghĩa của chủ tử, làm mất sĩ diện của chủ tử a! Nếu như chủ tử biết được, ngươi còn giữ được mệnh sao? Vả lại, đòi gã A Đấu cái kia làm gì? Thậm chí là một bách tính bình thường, tùy tiện đã có thể cầu được bùa bình an, chủ tử nếu thật muốn có bùa bình an, nhờ thẳng quốc sư khai quang làm phép, tụng kinh cầu Phật, bùa chính thống hẳn hoi so ra không tốt hơn cái này gấp mấy trăm lần sao!” “Tỷ, sao ngươi lại nói thế chứ? Ngươi không thấy hành vi của chủ tử hôm nay khác thường ư? Tin ta đi, đối với chủ tử mà nói, bùa bình an mà A Đấu tặng mới là bảo bối!” Tử Địch vô cùng tự tin, “Nên biết là, kiếm còn người còn, kiếm mất người vong, kiếm của chủ tử chưa từng ly thân, ngay cả lúc đi tắm, cũng đặt nó ở chổ mà vươn tay là có thể chạm tới.
48 A, làm sao có thể nha? Vũ Văn Dật Thần há miệng nhìn người tới đón hắn vô cung. Vốn dĩ, sau khi hai tỷ muội Bích Tiêu rời đi, ba huynh đệ bọn họ tùy tiện ăn thêm vài miếng, rồi tính tiền về nhà.
49 Đứng bên bờ hồ, Địch Vũ Liễn ngửa mặt trông lên, Si Mị đã bay mất tăm. Nàng cuối đầu xuống, không nhịn nổi lại chơi đùa với chiếc chuông nhỏ trên tấm bùa bình an đeo bên hông.
50 ♥“Địch Vũ Liễn đứng ở trước mặt Vũ Văn Dật Thần, chân hơi nhón lên, kề sát tai y, thâm trầm nói : “Ta muốn ngươi…”♥ Địch Vũ Liễn buông cái chuông nhỏ vì sợ phát ra tiếng động mà cứ nắm chặt trong tay ra, lạnh giọng hạ lệnh cho Tiểu Phúc Tử, nói: “Đi mời Vũ Văn đại nhân đến cầu đá gần Phúc Thọ Viên đợi bản vương!” “Vương gia, là vị Vũ Văn đại nhân nào?” Yến Đô ngày nay thật có tới ba vị Vũ Văn đại nhân lận, Tiểu Phúc khẽ hỏi.
51 ♥Mỗi một người đều khẳng định chắc chắn, tuy rằng Liễn Vương người nhỏ, tuổi tác nhỏ, A Đấu người cao, tuổi tác lớn hơn y, thế nhưng, Vũ Văn A Đấu chắc chắn là kẻ bị đè!♥ Vũ Văn Dật Thần giữ nguyên một tư thế quá lâu, hắn đang cảm thấy mình hiện giờ đúng là một chú cá nhỏ bất lực nằm trên thớt, và vị tiểu vương gia đây đang đi vòng quanh hắn suy tính xem nên xuống tay từ chổ nào, để mổ bụng moi ruột, chiên rán hầm xào hắn.
52 “… nghĩ đến dáng điệu của y, Liễn Vương khiến người người tâm sinh hốt hoảng kia lại ngồi chồm hổm ven đường, cuối đầu, bất tự giác vừa âm thầm đánh giá tướng mạo y, vừa duỗi ma trảo về phía cây cỏ nhỏ vô tội ven đường, làm loại chuyện nhàm chán bứng cây nhổ cỏ.
53 Nhiều năm trước kia cũng vì Địch Vũ Liễn ngẫu nhiên nói dối một phen, Vũ Văn Hạo Nhiên đã bắt đầu cảnh giác với Ổ Gia, tuy rằng chưa làm thẳng thừng ra mặt, nhưng cũng đã thôi không gần gũi nữa, triệt để vạch rõ ranh giới với nhóm Thôi Thị kia.
54 Vũ Văn Dật Thần chưa biết hắn đã có thể thuận lợi, toại nguyện không cần phải ở lại Ngự Lâm Quân nữa. Hắn lúc này đây còn đang được ngũ thúc của hắn chăn đến Phúc Thọ Viên.
55 Tốt lắm, đám mắc dịch bị nàng chọc điên rồi, Địch Vũ Liễn rất hài lòng, lại lạnh giọng nói: “Các vị hoàng huynh đều đứng đây làm gì, còn không vào vườn đi.
56 ♥Địch Vũ Liễn không cần nghĩ ngợi thò tay đoạt lấy một khối cao điểm trên dĩa của Vũ Văn Dật Thần, cướp về bên miệng rồi lại cảm thấy mắc cỡ, vội vã xoay người về mới ăn…Vũ Văn Dật Thần bối rối, tiểu vương gia đang chơi cút bắt với hắn à? Sao cứ lấy cái ót nhìn hắn…♥ Đường đường Vương gia mời ngươi đi, sao có thể tiêu sái nói tiếng “Ta không đi!”, đó là lý do mà, Vũ Văn Dật Thần chỉ có thể gào thét ba chữ này trong lòng, đồng thời ủ rũ quay sang nhìn cha và ngũ thúc hắn.
57 …. ’♥’…. “Tiểu Phúc Tử bỗng nhiên có loại cảm giác, chủ tử nhà hắn nuôi một con A Đấu làm sũng vật, vì cưng chiều nó nên ra sức đút nó ăn, mà con sủng vật này cũng rất ngu, cứ ăn lấy ăn để không sợ mình bị trương bụng chết…” ….
58 Sau tiệc sinh thần, Địch Vũ Liễn cứ thường xuyên nghĩ tới một điều, chính là làm sao thu người nào đó về cất như trân phẩm trong hậu viện Vương Gia Phủ nhà mình, để tiện nàng giờ giờ ngắm, ngày ngày trông.
59 Thường nói, trượng phu có ngoại tình, thê tử luôn là người sau cùng được biết, còn tin đồn lúc lan truyền thì biết đến sau cùng lại luôn là đương sự, bởi thế nên ngắn ngủi vài ngày sau hôm tiệc, lúc tin đồn đã bay rợp trời, cơ hồ trong Yến Đô không ai không biết, đủ kiểu đủ loại phiên bản, tùy người thêu dệt, thậm chí còn có xu hướng truyền sang các địa phương khác thì hôm nay, mùng bốn Tết, người Vũ Văn Gia rốt cuộc cũng trở thành những người cuối cùng ở Yến Đô bắt được tin tức này.
60 Gần đến giờ Dậu, đoàn người Vũ Văn Dật Thần chuẩn bị đi xem hoa khôi yến, tất nhiên, mục đích chính vẫn là để mỗ nam tử khờ thành người lớn. Kết quả Vũ Văn Dật Thần trong lơ đễnh phát hiện người đi cùng hắn mênh mông bát ngát, hắn trợn mắt nhìn bọn họ nữa ngày không nói, không hiểu sao tất cả huynh đệ lứa Dật tự đều đi chung? Vốn bởi vì nguyên do mẫu thân, Vũ Văn Dật Luân chẳng cách nào ưa thích thanh lâu, nhưng Vũ Văn Dật Tân lại quấn hắn ép cùng đi, hắn còn chưa đáp ứng, Vũ Văn Dật Phàm đã nói muốn đi, tranh chấp liền nổi lên, sau cùng, không ngờ Vũ Văn Hạo Nhiên vứt cho bọn nhỏ một câu muốn đi cứ đi, kết quả, thanh lâu nha, nam nhân ai không thích, cả đám đều đòi đi.