Nữ Hoàng Ai Cập Chương 13
Chương trước: Chương 12
-Nàng có muốn đi dạo một chút không? – Raian hỏi Asisư sau khi hai người có một bữa ăn tối vui vẻ.
-Vâng – Nàng nhẹ giọng đáp.
Sông Nile về đêm thơ mộng hơn so với ban ngày. Ánh đèn từ những ngôi nhà cao tầng hiện đại rọi xuống dòng sông, lấp lánh. Những đợt sóng vẫn cứ lăn tăn, lăn tăn.
-Nàng rét à? – Raian khẽ hỏi khi Asisư rung mình vì một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, lướt trên làn da trắng mịn màng.
-Em không sao – Nàng cảm thấy có lỗi làm sao. Raian quan tâm nàng như thế trong khi, thử nghĩ xem, nàng đã vì ghen tuông mà làm những gì với Carol, cô em bé bỏng của chàng? – Dù em có làm sai chuyện gì, chàng cũng tha lỗi cho em chứ?
-Nếu nàng biết nàng sai và sửa lỗi – Raian trả lời. Chợt, chàng bất ngờ, hai dòng lệ trải dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Chàng lấy tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ xấu xí đó.
-Nín đi Asisư, có chuyện gì vậy? – Chàng hoảng hốt.
-Không. Em muốn nói cho chàng những chuyện em đã giấu chàng – Đã đến lúc rồi, đã là sự thật thì nàng không thể che giấu mãi được………………
-Về tất cả, gia đình em, và quan trọng là … cái chết của cha chàng.
------------------Flash Back------------------------
Asisư bước vào nhà, hoảng hốt khi thấy ông Rido năm dưới đất, quằn quại vì đau đớn.
-Bác, bác làm sao vậy? – Nàng nhanh chóng hỏi.
-Bác bị muỗi…….. trong lăng mộ Hoàng……. Gia cắn, và……… giờ có một cái gì đó trong người bác, ngứa ngáy……… như kiến bò vậy – Câu nói bị ngắt quãng.
-Muỗi trong lăng mộ Hoàng Gia – Nàng lặp lại, da mặt tái đi. Muỗi trong đó là loại côn trùng độc nhất trên thế giới. Mỗi con mang một loại chất độc từ từ ngấm vào người nạn nhân, khiến nạn nhân co giật, ngứa ngáy cho đến chết. Nghe có vẻ không đáng sợ như những phương pháp tra tấn bình thường nhưng sự thực chỉ có nạn nhân mới hiểu rõ – Phải làm sao bây giờ? – Nàng cắn môi dưới, cố gắng suy nghĩ.
-Giúp bác với………….. bác không thể chịu đựng được. Thà rằng………… nó đau đớn còn hơn.
“Đau đớn” – Câu nói giúp nàng lóe lên một ý nghĩ.
-Cháu chỉ có thể giúp bác không phải chịu sự ngứa ngáy khó chịu cực độ này, nhưng tính mạng của bác……………… - Nàng ngập ngừng.
-Ta chỉ cần………. đến thế thôi. Ta cũng mắc phải chứng viêm phổi, rồi……… cũng sẽ chết thôi………..
-Sao cơ ạ? – Nàng ngạc nhiên, nhìn cơ thể đang lăn lộn quằn quại, nàng thở dài, miệng lẩm bẩm:
كوبرا كبيرة قليلا،
يأتون إلى هنا من فضلك
ساعدنا على تحرير هذا الانزعاج الإنسان،
لأنه كان بعيدا سلميا
(hỡi rắn hổ mang vĩ đại,
xin hãy đến đây
giúp ta giải thoát sự khó chịu con người này,
cho hắn được thanh thản ra đi)
Tức thì hai con rắn hổ mang dài, màu vàng lục vơi những chiếc vảy thân màu xám đen bò đến. Chúng thè chiếc lưỡi dài màu hồng nhạt, tạo nên tiếng “khò khè” be bé, để tìm xem người chúng sẽ giúp đỡ hiện đang ở đâu. Sau khi tìm thấy, chúng cuốn lấy người ông Rido, cắn vào những nơi chúng nhận ra là có dấu hiệu của muỗi độc. Độc tính nhẹ từ rắn hổ mang ngấm vào người ông, đẩy lùi đi sự ngứa ngáy khó chịu và thay vào đó là sự đau đớn.
-Cám…… cám ơn cháu. Xin hãy nói…… nói với gia đình bác là………. bác yêu họ và luôn ở bên bạnh họ - Ông khó nhọc nói – Được chứ?
-Được – Asisư ngập ngừng rồi nói tiếp – Cháu sẽ nói với họ, nếu có cơ hội.
Nhận được sự đồng ý của Asisư, ông Rido cười hài lòng. Vậy là ông có thể ra đi rồi.
Asisư nhìn khuôn mặt còn hiện rõ sự đau đớn mà thở dài. Rốt cục ý định báo thù cho em trai lại thành ân nhân của người đó. Nhìn cái xác đang dần giảm nhiệt độ lần cuối, nàng dời đi.
-------------------End Flash Back----------------------
-Nàng…….. nàng đã có ý định giết cha ta và em gái Carol của ta? – Raian bần thần hỏi lại. Chàng thực sự không muốn tin vào những gì vừa nghe được.
-Phải. Em đã từng – Nàng cúi đầu, nói gắn gọn. Giải thích hay chối cãi làm gì khi đó là sự thực.
-Về thôi – Nói rồi chàng bước về ngôi biệt thự lớn màu trắng.
Asisư đứng nhìn theo. Về làm gì khi điều đó không còn ý nghĩa gì. Nàng ở đây là vì Raian, người hiện tại nàng yêu. Nhưng chàng giờ đây đối với nàng có thể coi là kẻ thù. Phản ứng của chàng cũng đâu có gì sai. Là nàng sai, sai tất cả mọi chuyện. Đầu tiên là ghen tuông mù quáng, và sau đó là yêu người nàng không nên yêu. Trái tim nàng không lạnh lùng, sắt đá như nàng tưởng. Nó lại một lần nữa tan vỡ. Nhưng liệu sẽ có ai quan tâm tới điều đó chăng?
Nàng nhìn người mình yêu bước vào biệt thự mà lòng đau như cắt. Có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Chàng sẽ không phải gặp em và quên đi những gì em gây ra. Nàng lau đi những giọt lệ đáng ghét. Nàng sẽ lại là nữ hoàng Ai Cập lạnh lùng, vô cảm như trước đây.
0o0o0o0o0o0o0o00o0o0
-Trở về Ai Cập là tuyệt vời nhất, chị nhỉ - Xya sung sướng hít thở bầu không khí trong lành.
-Chị tưởng Hitaito là nhất chứ? – Carol nháy mắt tinh nghịch.
-Chị này………. – Đỏ mặt – Ghét chị lắm – Nói rồi nàng giả vờ giận dỗi đi trước.
-Á á á. Chị xin lỗi mà. Đừng ghét chị nhé – Xya cười thầm trong bụng nhìn Carol vội vàng xin lỗi nhưng mặt vẫn lạnh tanh, chưa kể anh rể nàng – Menfuisư – còn bị Carol không quan tâm, méo xị mặt trên ngai vàng.
-Chào mừng hai em trở về, Carol và Xya – Cả hai ngỡ ngàng, nhìn về phía có tiếng nói – Chị Asisư – Đồng thanh, Xya chạy tới ôm người con gái kiều diễm trong bộ đồ đen tuyền. Asisư cũng đáp lại cái ôm đó. Chợt, nàng nhìn thấy Carol đang đứng nhìn nàng và Xya, cười nói – Carol, lại đây với chị nào – Tức thì, người được gọi tên chạy tới, cả ba ôm nhau đầy tình cảm.
Nhìn thấy cảnh đó, quần thần vui ra mặt. Vậy là Ai Cập thống nhất và ngày càng phát triển hung mạnh rồi.
Nhưng, có một người mặt vẫn bí xị. Tay chống cằm, người đó suy nghĩ: “Carol, nàng được lắm, uổng công ta nhớ nàng đễn nỗi đếm từng ngày trôi qua. Cả chị Asisư và Xya nữa, hai người đang trêu tức Pharaong này đó hả?”
0o0o0o00o0o0o00o0
-Trong lành quá - Xya vươn vai hít thở - mình nên làm một bữa ăn sáng ọi người – nàng tự nhủ.
Vui vẻ với ý nghĩ của mình, nàng tiến tới ngự thiện phòng. Trên đường , nàng bất chợt nhìn thấy Asisư đang ngồi trên chiếc bàn đá trong vườn thượng uyển ( xuyên qua vườn thượng uyển để vào bếp là đường tắt ).
-Chị dậy sớm vậy? – Xya tò mò hỏi.
-Chị có ngủ đâu em, chị thức suốt ba hôm nay rồi – Nàng cười buồn bã – Hai hôm trước là để suy nghĩ một số việc. Đêm qua vì không ngủ được.
-Có chuyện gì sao chị?
-Chị đã nói hết mọi sự thật cho Raian nghe – Nàng thở dài. Nàng vẫn tin quyết định của mình là đúng đắn.
-Cả chuyện chị là nữ hoàng Ai Cập cổ đại – Nàng ngạc nhiên.
-Tất cả. Chị không muốn lừa dối người mình yêu – Từ khi trở về Ai Cập cổ, nàng không thể khóc, dù chỉ là một giọt. Nỗi buồn biết làm cách nào để biến mất đây?
-Chị nhìn này. Chị xinh đẹp như vậy, học vấn và phép thuật đều giỏi giang. Địa vị của chị trong cả nước này chỉ kém Pharaong . Một người danh giá như vậy, bao nhiêu người cầu xin cũng không được để ý đến, vậy mà ông già bắt nạt trẻ con đó lại không biết tận dụng. Thế thì chị để tâm đến anh ấy làm gì? – Xya có vẻ hơi tức giận. Nàng đã nghĩ là anh nàng có biết sự thật cũng sẽ vì tình yêu mà tha thứ cho chị ấy, vậy mà…………
-Chị………..
-Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Chị em mình xuống bếp nấu vài món ăn nhé. Sắp đến giờ thiết triều rồi, anh Menfuisư cần ăn một chút gì đó – Nói rồi nàng kéo tay Asisư về phía ngự thiên phòng, mặc cho Asisư phản ứng thế nào.
-Có chuyện gì sao, Carol? – Menfuisư đi thăm cô vợ bé nhỏ sau buổi thiết triều.
-Em không sao, chàng còn nhiều việc mà, không cần quan tâm đến em suốt ngày như vậy đâu – Carol cười gượng. Nàng nhớ lại……………
--------------------------Plash Back---------------------------
-Chị Asisư, sao em không thấy Xya? – Carol đã quen với việc Xya luôn đi cùng Asisư, nhiều lần nàng ghen tị vì điều đó nhưng sau khi biết được về câu chuyện của Raian và Asisư, nàng có vẻ cũng ở bên Asisư nhiều không kém. Menfuisư – Pharaong vĩ đại của Ai Cập nhiều làn ghen lên ghen xuống vì điều này.
-Xya về hiện tại thăm nhà rồi – Asisư trả lời. Đêm qua cô bé có đến báo cho nàng.
-Chị Asisư, em xin chị. Cho em về hiện tại với mẹ, với anh Raian. Em nhớ họ lắm – Nhắc đến gia đình của nàng, nước mắt ở khóe mi như chờ trực rơi xuống.
-Carol, em phải nhớ là, em chỉ có thể chọn lựa giữa hiện tại hoặc quá khứ. Chị có thể giúp em trở về hiện tại, sống một cuộc sống bình thường ngày trước những liệu em có chắc rằng mình có thể quên Menfuisư được không?
-Em……….. em…………. – Nàng bối rối. Trở về sống cuộc sống bình thường vui vẻ của cô sinh viên Carol hồi trước luôn là ước mơ bấy lâu của nàng. Từ ngày đến Ai Cập, không giây phút nào là nàng không nhớ đến gia đình, bạn bè, thầy Brown vui tính. Nàng cứ nghĩ nếu ai đưa ra yêu cầu này nàng sẽ đồng ý ngay. Vậy mà lúc này, nàng cảm thấy thật rối bời. Nàng muốn về nhà nhưng nàng không thể rời xa Menfuisư. Tình yêu nàng dành cho chàng đã trở nên quá sâu đậm. Nhìn chị Asisư nàng hiểu nàng sẽ như thế nào khi phải xa người mình yêu.
-Thôi, em chưa cần trả lời chị. Cứ suy nghĩ kĩ đi. Hãy nhớ, em chỉ được lựa chọn một lần thôi. Sẽ không có cơ hội thứ hai cho em nghĩ lại đâu.
Nhìn Carol như vậy, Asisư cũng thông cảm. Nhưng nàng không thể làm trái lời thần thánh. Chẳng phải nàng đang bị trừng phạt vì những điều sai trái đã làm sao. Thở dài nhìn Carol, nàng bước đi.
-------------------------End Plash Back------------------------------
-Carol, Carol, nàng nghĩ gì vậy? – Menfuisư lo lắng. Chợt Carol như người mất hồn, chàng gọi mãi mà không trả lời.
-Em không sao – Nàng cười gượng.
-Thật không? Hay nàng lại nhớ đến tên Raian nào đó – Menfuisư có vẻ hơi nóng khi nghĩ đến cái tên đó.
-Chàng nghĩ linh tinh gì vậy? Raian là người chị Asisư yêu đó, chị ấy mà nghe được sẽ buồn.
-CÁI GÌ? – Menfuisư ngạc nhiên nói lớn, thu hút sự chú ý của tất cả các nô tì xung quanh – E hèm, ý ta là, sao ta chưa từng nghe nói về việc này?
-Từ từ rồi chị ấy sẽ nói – Nàng cười dịu dàng nhìn Menfuisư, chàng hoàng đế trẻ con đang nhíu mày suy nghĩ vì sao Asisư nói về chuyện chị ấy đã có người thương, làm chàng suy nghĩ xem có ai phù hợp với nữ hoàng Ai Cập xinh đẹp lạnh lùng – Giờ em nghĩ chàng nên bàn với tể tướng Imhotep về việc xây dựng những con đập chắn nước.
-Phải. Nàng nên nghỉ ngơi thư giãn đầu óc, ta thấy nàng có vẻ mệt – Menfuisư hôn nhẹ lên vầng trán thanh tú của vợ - Ta sẽ cho người đưa nàng ra chợ chơi, đừng quậy phá nhé!
Nhìn Menfuisư bước đi, nàng phân vân nên lựa chọn sao cho đúng.
-Thưa công nương – Nữ quan Nafutêra kính cẩn – Công nương nên chuẩn bị, kiệu đưa công nương ra chợ đang chờ bên ngoài.
-À, đúng rồi – Nàng gật đầu. Từ ngày nàng bị bắt cóc, nàng chưa có dịp ra chợ chơi. Thỉnh thoảng phải giả vờ mệt mới được.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
-Mẹ à, con về rồi đây – Giọng nói trong trẻo, cao vút vang lên làm bà Rido giật mình, nhìn ra phía cửa, bà ngạc nhiên.
-Con về rồi à? – Bà ôm lấy cô con gái nhỏ - Sao con không chịu báo ẹ và anh ra sân bay đón?
-Con quen rồi mà. Như vậy chẳng phải tuyệt vời hơn sao? – Nàng cười vui vẻ.
-Được rồi được rồi, cha cô chiều cô cho lắm giờ không thèm nghe lời tôi nữa chứ gì?- Bà giả vờ giận dỗi.
-Mẹ à, con đâu có ý đó. Lâu lắm con mới về nhà, thèm cơm của mẹ quá. Mẹ nấu cho con nhé – Xya nghõng nhẽo.
-Cô nhớ cơm của tôi nên mới về, chứ không thì đi luôn chứ gì? – Bà trách yêu con gái - ngồi đấy đợi mẹ
Nhìn bà Rido khuất về phía bếp rồi, nàng mới tiến về phía người anh trai nãy giờ im lặng.
-Anh hai – Nàng chào – Dạo này anh thế nào? – Một câu hỏi khách sáo bình thường nhưng lại ẩn chứa một hàm ý không nhỏ.
-Em đã nói dối, phải không? – Raian chỉ hỏi một câu.
-Phải.
-Vì sao?
-Vì sao ư? Anh nghĩ xem, liệu em nói với anh anh có đồng ý với quyết định của em không? Hơn nữa, anh còn là con trưởng, còn phải đảm nhận nhiều công việc quan trọng cho gia đình.
-Carol ổn chứ? Con bé từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, liệu……………
-Chị ấy hiện đang rất hạnh phúc. Nhưng đó không phải vấn đề hiện nay. Anh không quan tâm đến chị Asisư sao? – Xya có vẻ bắt đầu nóng giận
-Anh…….. không. Cô ấy đã định giết hại cha và Carol đó, Xya à – Chàng cố gắng giải thích.
-Em biết hết, biết tất cả và thậm chí còn nhiều hơn những gì anh biết. Nhưng cha không phải cũng sớm muộn sẽ phát bệnh và không sống được và trước khi cha mất, Asisư cũng đã giúp cho ông ấy có giấc ngủ thanh thản sao? Còn về chị Carol, chị ấy rất hạnh phúc, như khi gia đình gia ở bên nhau. Không phải cũng là nhờ Asisư chị ấy mới hạnh phúc thế sao?
-Anh……anh không tha thứ cho những ai có dự định giết hại những người thân yêu của mình – Chàng vẫn cố bao biện.
-Em đã nghĩ rằng anh là một người đàn ông tuyệt vời nên mới đưa chị Asisư đến với anh. Vậy mà, em đã lầm. Và em sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm đó nữa. Em sẽ tìm cho chị ấy một người xứng đang với chị ấy và không bao giờ làm cho chị ấy đau khổ như anh đã làm - Nàng nói rồi lạnh lùng đi về phòng riêng của mình.
Xem tiếp: Chương 14