Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc Chương 63-64
Chương trước: Chương 61-62
Chương 63: Trung tâm hồi phục chức năng
Máy bay đáp xuống sân bay thủ đô Berlin, Thái Gia Tuyền đẩy Lâm Nhã Khiết ra khỏi sảnh lớn, Tề Minh kéo túi du lịch thật to, trên lưng đeo thêm một cái ba lô.
“Nhã Khiết cậu đã tới Berlin chưa? Nơi này thật đẹp. Mình lần đầu tiên tới đấy.” Ngồi ở trên xe taxi, Thái Gia Tuyền hưng phấn nói .
“Thôi đi, mình đã đến không biết bao nhiêu lần.” Lâm Nhã Khiết đã có lại sức sống thường ngày ít nhất hiện hiện giờ cũng đang tranh luận cùng Thái Gia Tuyền.
“Đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời mình câu hỏi lúc nãy trên máy bay. Thành thật khai báo, hai người bắt đầu từ lúc nào? !” Thái Gia Tuyền thiếu chút quên mất tra hỏi việc này.
“Cậu đi mà hỏi hắn, hỏi mình làm gì. . .” Lâm Nhã Khiết có chút nhăn nhó.
Thái Gia Tuyền liền chuyển qua Tề Minh: “Nghe không, cô ấy kêu cậu nói kìa.”
“Tôi làm sao biết từ lúc nào chứ.” Tề Minh làm bộ.
“Không nói thì thôi . . Hừ” Thái Gia Tuyền buồn bực liếc mắt trừng hắn một cái.
Xe taxi chạy thẳng đến một thương xá lớn, ở đây có chỗ dừng chân nghỉ tạm của họ —— một căn nhà hai tầng theo kiểu biệt thự.
“Oa, nhà này quá đẹp, Tề Minh bỏ không ít tiền nha ~” Thái Gia Tuyền trêu ghẹo nói.
Cô nói không sai, cả căn biệt thự toàn là nội thất cao cấp, nhưng lại mang phong cách châu âu . Đồ dùng hàng ngày đều mới hoàn toàn , thậm chí ngay cả nồi, thau, cốc, chén tất cả đều là hàng cao cấp của Đức.
“Đây là biệt thự nhà Hiên, vì gần trung tâm vật lý trị liệu, hơn nữa chúng ta có thể sẽ nán lại lâu nên anh mới mượn tạm nó.” Tề Minh giải thích.
“Ách, hắn còn có bao nhiêu căn nhà nữa. . .” Thái Gia Tuyền không nói lên lời
“Cô nói thử xem? Cái loại gia đình Đại Tư Bản, thứ không thể thiếu nhất chính là nhà cửa.” Tề Minh nhìn thấy Thái Gia Tuyền bộ dáng ngây ngốc hết sức buồn cười,thầm nghĩ, Nhóc con này nếu ngoan ngoãn chọn Hạ Cẩm Hiên, tương lai những thứ này đều là của cô.
“Trường học các cậu tính làm sao ?” Thái Gia Tuyền vốn có thần kinh vững vàng, những lúc rối rắn vẫn luôn sáng suốt.
“Tôi cùng Nhã Khiết Xin nghỉ rồi.” Tề Minh trả lời.
“Nghỉ học? Sao không bảo lưu? Mà sao minh không biết gì. . .” Thái Gia Tuyền có chút ngạc nhiên.
“Ừ, chỉ là nếu xin bảo lưu quá lâu sẽ không được, vả lại còn phải thi đấu.” Lâm Nhã Khiết trả lời.
“A, vậy mình về sau có thể bảo lưu không ?”
“Câu xin bảo lưu làm gì? Rảnh rỗi nhỉ?” Lâm Nhã Khiết liếc cô một cái.
“Chỉ là hỏi thôi không được à…? Có tin không mình bỏ mặc cậu ở đây!” Thái Gia Tuyền phản kháng.
“Uy hiếp một bệnh nhân, không có phong độ! Cậu không lo ình còn có Tề Minh !” Lâm Nhã Khiết không chịu yếu thế.
Hai cô này mà hợp lại cùng nhau là cả ngày líu ríu. Tề Minh nhìn Lâm Nhã Khiết hiện giờ tinh thần tốt hơn, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhất là câu “Còn có Tề Minh đó” , khiến cho hắn trong lòng không khỏi có ý thức trách nhiệm.”Tốt lắm, hai người đừng có lôn xộn nữa, tiểu Tuyền tới giúp tôi cất đồ, chúng ta phải nhanh lên một chút còn đến trung tâm hồi phục chức năng”
. . . . . .
Bọn họ đi đến trung tâm hồi phục chứ năng tốt nhất của thành phố Berlin, một nhân viên trung niên chừng 40 tuổi đón tiếp bọn họ, nghe ông ta nói tại đây tập trung toàn bộ bác sĩ hồi phục chức năng giỏi nhất tại Đức, lần này Tề Minh đã vận dụng không ít mối quan hệ của mình để đến được đây.
Kế tiếp bọn họ đi tổng kiểm tra, có kết quả liền họp hội chẩn, cùng bệnh nhân phân tích giải thích, lên kế hoạch chữa trị cùng thời gian luyện tập. Thái Gia Tuyền là bác sĩ, nên có hứng thú đi theo học hỏi các bài tập vận động phục hồi chức năng này , nhưng nhưng lại không hề cảm thấy hứng thú với lý luận của họ. Vì vậy chuồn êm ra ngoài, ở phía ngoài phòng vận động chức năng nhìn quanh, dù sao ở trong đó có người đang hướng dẫn các động tác hồi phục chứ năng khiến hấp dẫn tầm mắt Thái Gia Tuyền .
Nhưng khi cô đi đến phòng cuối cùng nhìn thoáng qua một cái Thái Gia Tuyền, giống như bị điện giật đứng yên một chỗ khẽ run lên
Cứng ngắc quay đầu, nhìn vào bên trong phòng luện tập kia trong khỏanh khắc đó cô không thể tin vào ánh mắt của mình. . . . . .
Chương 64: Lâm Phong
“Rắc rắc” , Thái Gia Tuyền cũng không biết mình đẩy cửa ra từ lúc nào , vô tri vô giác đi vào.
Bên cạnh cửa sổ dưới ánh mặt trời, Người đàn ông trên cánh tay phải gắn các cực điện , an tĩnh nhắm mắt dưỡng thần , cảnh tượng đẹp mắt đến mức khiến Thái Gia Tuyền cảm thấy lóa mắt. Đến lúc khóe miệng nếm được vị mằn mặn của nước mắt, Thái Gia Tuyền mới tỉnh khỏi cơn mơ.
Tiện tay lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, đè nén không khóc thành tiếng.
“Học trưởng.” Thái Gia Tuyền nhẹ nhàng gọi, giống như sợ nếu gọi quá lớn sẽ phải tỉnh mộng.
Người đàn ông đang điều trị kia nhíu mày một cái, ngay sau đó lại dãn ra, nhưng không mở mắt.
“Đầu đá. . .” Thái Gia Tuyền lại đổi cách gọi giọng nói lớn hơn mang theo nức nở.
Người đàn ông đó chợt mở mắt, không thể tin quay đầu lại nhìn Thái Gia Tuyền gần trong gang tấc: “Tiểu Tuyền, thật sự là em, anh cứ tưởng mình lại nghe nhầm. . . . . .”
Thái Gia Tuyền đã khóc đầy mặt nhìn Lâm Phong, cô chỉ khóc suốt khóc suốt, không biết nên nói gì, nên làm gì.
Lâm Phong muốn đứng lên, lại bị mấy cái dây điện cực trên cánh tay phải quấn lấy, nhất thời không thể động đậy, gấp đến độ dùng sức ấn nút gọi bác sĩ khẩn cấp.”Tiểu Tuyền, em đừng đi!”
Đúng vậy, Thái Gia Tuyền hiện giờ thứ duy nhất nghĩ, chính là xoay người bỏ chạy, càng xa càng tốt, cô đã không biết nên làm thế nào đối mặt với Lâm Phong. Nhiều năm như vậy chờ đợi và tìm kiếm, cô lại chưa từng nghĩ tới nếu như có một ngày thật sự tìm được Lâm Phong, mình nên phản ứng thế nào.
Mà lúc này, cô đã chạy ra khỏi cửa phòng trị liệu không mục đích cứ chạy về phía trước. Phía sau Lâm Phong gọi theo lo lắng: “Tiểu Tuyền, em quay lại đi!”
Thái Gia Tuyền cứ cứ chạy thẳng thế là đụng phải một người, thân thể lào đảo muốn ngã nhưng lại tiếp tục muốn chạy ra cửa chính.
“Em làm sao vậy?” Tề Minh bị đụng phải choáng váng hỏi, thấy Thái Gia Tuyền, thì vội kéo lại. Khi thấy ngước mắt cô ràn rụa không khỏi ngẩn người rồi hỏi: “Tiểu Tuyền? Sao thế? Em nói cho anh biết có phải ai bắt nạt em?”
Thái Gia Tuyền lúc này mới phát hiện ra mình người mình đụng phải lúc nãy chính là bác sĩ nói chuyện cùng Tề Minh. Từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn nhưng không nói gì chỉ lắc đầu muốn thoát khỏi.
“Tiểu Tuyền!” tiếng gọi của Lâm Phong từ sau lưng truyền đến, hắn vừa đợi kỹ thuật viên đến tháo điện cực từ tay ra liền cấp tốc đuổi theo. Lúc này thấy Thái Gia Tuyền và Tề Minh, không khỏi ngơ ngác dừng lại cách đó chừng năm sáu bước đứng đó mà kêu tên cô.
Lâm Phong thần tự chế giễu bản thân: “Đúng vậy, cũng hơn ba năm, cô ấy nhất định là có bạn trai mới, không lẽ giống ngày trước sao?” Trong lòng vô cùng đau đớn nhìn hai người.
Lâm Phong Luôn luôn là người kiêu ngạo, vốn cho là mình có thể sẽ nhanh chóng từ bỏ, nhưng đã hơn ba năm cho đến giờ phút này hắn vẫn luôn nhớ đến Thái Gia Tuyền thỉnh thoảng luôn luôn ảo tưởng tiểu Tuyền đang ở bên cạnh mình. Cũng vì thế mà vừa rồi khi Thái Gia Tuyền gọi hắn lần đầu, hắn không có mở mắt nguyên nhânbởi hắn tưởng là ảo tưởng của mình.
Tề Minh không hiểu nhìn Lâm Phong, quay sang hỏi Thái Gia Tuyền: “Em biết hắn sao?”
Thái Gia Tuyền hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Phong, khẽ cắn răng, lắc đầu một cái.
Lâm Phong cảm thấy cõi lòng mình tan nát, tiểu Tuyền không nhận hắn, cô ấy không nhận hắn!
Bước nhanh đến bên cạnh Thái Gia Tuyền, muốn đưa tay ôm cô vào lòng để dải bày tâm sự, nhưng lại ngại Tề Minh ở đây, hắn không thể làm vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay về, đau lòng nói: “Tiểu Tuyền, em đừng như vậy, chúng ta cùng nói chuyện được không?”
“Anh là Lâm Phong?” Tề Minh luôn là người thông minh, nhìn phản ứng của hai người, hắn đoán biết được người đàn ông này là ai.
Lâm Phong ngẩn người, sau đó càng đau đớn hơn : quả nhiên, người đàn ông này cùng Thái Gia Tuyền quan hệ không bình thường, nếu không làm sao lại biết rõ chuyện giữa mình và tiểu Tuyền?
Lâm Phong không nói gì chỉ nhìn Tề Minh, suy nghĩ một hồi, bất đắc dĩ gật đầu.
Tề Minh một tay kéo Thái Gia Tuyền đang khóc ra phía sau, phẫn phẫn nộ nói với Lâm Phong: “Anh vứt bỏ cô ấy ba năm, hiện giờ còn quấn lấy cô ấy? Xem như anh có khổ tâm, ba năm không chút tin tức, cũng quá đáng lắm!”
Lâm Phong dường như hoàn toàn tin chắc vào suy đoán của mình, nên lúc này không hề phản bác: “Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, dù tôi không còn là bạn trai của cô ấy nữa nhưng có nghe giải thích hay không phải do cô ấy quyết định.”
Trong hành lang của Trung tâm phục hồi chức năng không khí có vẻ căng thẳng thế nhưng người trong cuộc là Thái Gia Tuyền không hề lên tiếng mà chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Xem tiếp: Chương 65-66