Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nô Thê Muốn Xoay Người Chương 100: Cầm Thú Vương Mặt Đen (2)

Chương trước: Chương 99: Cầm Thú Vương Mặt Đen (1)



Cánh cổng đại môn sơn đỏ nặng nề đóng lại, phòng nghị sự bỗng chốc từ chỗ ngập tràn ánh sáng trở thành một màu ảm đạm, các bức tranh treo tại bốn bức tường âm u lạnh lẽo càng trở nên sống động một cách lạ kỳ, không hiểu sao điều đó lại khiến bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang trong lòng hắn càng thêm trỗi dậy.

Trong đại sảnh âm u, bên dưới vương tọa nơi đang xảy ra giao phong kỳ dị là ba bậc thang được phủ lên trên bởi một tấm thảm đỏ có viền hoa văn rồng màu xanh trắng kết hợp với hoạ tiết chữ vạn xung quanh. Ngay chính giữa nơi đặt vương tọa phô trương một tấm da hổ quý hiếm dày rộng, phía trước mặt có đặt một trường án dài rộng, trên đó là mấy cuốn sổ con tấu chương.

Tán Bố Trác Đốn lười nhác, ngồi một cách tùy tiện trên vương tọa, hai tay thoải mái đặt trên tay vịn, lông mày hắn nhíu chặt, cặp mắt ưng khẽ nhắm lại, đôi môi dày mím chặt, đường cong khuôn mặt hắn kiên nghị lại sắc bén, mang phần nhiều sự vô tình lạnh lùng cùng cứng rắn. Hắn tựa hồ như lâm vào suy tư, lại dường như chỉ là đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ai cũng không dám tự tiện tiến vào phòng nghị sự khi chưa được Vương truyền vào, càng không dám quấy rầy hắn, căn phòng rộng lớn tĩnh mịch đến mức dường như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

Mặc dù ngồi trong không gian âm u yên tĩnh, thế nhưng Tán Bố Trác Đốn lại không giống như vậy, đã thế bộ dáng hắn càng phát ra sát khí hơn trước. Trang sức bảo thạch trên mái tóc, vành tai, trước ngực và bên hông cũng theo đó mà phát ra hào quang lạnh lẽo trong căn phòng u tối này, giống như hàng vạn đôi mắt đang lập lòe theo dõi.

Khó chịu! Thực khó chịu! Toàn thân từ trong ra ngoài đều khó chịu!

Trong khuỷu tay, trong lồng ngực hắn giống như đánh mất điều gì đó, sự trống rỗng làm cho hắn phiền muộn cùng bất an, làm cách nào cũng không thể bình tĩnh lại được. Nhìn thấy cái gì lúc này đối với hắn cũng đều thật chán ghét, chỉ hận không thể giơ đao ra chém thành ngàn mảnh vụn.

Lệ khí huyết tinh nồng đậm dâng trào trong ngực hắn, không cách nào có thể tiêu tan được, trước mắt không ngừng hiện ra khuôn mặt trắng noãn thanh tú của nữ nô kia. Lúc thì hèn mọn, lúc thì hãi hùng, lúc thì tuyệt vọng, lúc thì thống khổ, lúc thì lại đạm mạc, lúc thì rơi lệ, lúc thì phẫn nộ, nhưng cũng có lúc lại nịnh nọt… Giống như đã khắc sâu vào xương tủy, không làm sao có thể quên đi được.

Chỉ là một nữ nô ti tiện, lại có thể không biết sống chết mà cả gan nhục mạ Vương, đã thế còn tát vào mặt hắn, quyền đấm cước đá, dùng răng cắn hắn, chỉ với hành động lời nói bất kính thư thế thôi, cho dù là thiên đao vạn quả, nghiền thành thịt băm cũng đều là không đủ.

Dám có can đảm khiêu khích Cổ Cách vương Mục Xích - Tán Bố Trác Đốn, thì kết cục chỉ có chết. Đây hoàn toàn không phải chỉ là lời nói đe dọa, mà thực sự sẽ là máu chảy thành sông. Thế nhưng hắn từ khi nào mà miệng có thể đanh thép nói ra, nhưng trong lòng thì lại mềm yếu như vậy?

Hắn muốn chiếm đoạt nàng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà thu tay giữa chừng. Biết nàng đến thời kỳ kinh nguyệt, hắn bỗng có ý nghĩ buông tha cho nàng. Lúc lỗ mãng ném nàng lên giường thì hắn vô ý thức đã khống chế lực đạo, lúc đá nàng cũng không dồn hết lực vào mũi chân, ngay cả lúc dẫm lên lưng nàng cũng vẫn chừa chỗ cho bụng cùng chân tay của nàng giãy giụa. Nàng tính kế hắn, hắn tuy rằng tức giận nhưng vẫn lựa chọn tuân thủ lời hứa. Cuối cùng, lúc đá nàng một cước kia, hắn thậm chí còn không đành lòng nhìn nàng trần truồng bị đông lạnh giữa lúc tiết trời giá rét này, mà làm cho nàng được quấn trong tấm rèm cửa da dê dày cộm. Giờ phút này khi nghĩ lại những chuyện đó, hắn quả thực không dám tin, hành vi ngu xuẩn như vậy, thế nhưng là do một tay hắn làm ra.

Đó chẳng qua là thứ nô lệ đồ chơi ti tiện bị bắt được từ thôn Nạp Mộc A ở vùng biên cảnh Cổ Cách mà thôi, chơi chán rồi thì vứt đi. Hắn chỉ là nhất thời có chút hứng thú, có chút muốn trêu đùa nàng mà thôi. Ấy vậy mà chút hứng thú, chút trêu đùa đó lại giống như tuyết đọng đầu xuân, bất tri bất giác hòa tan lúc nào không hay, từng giọt từng giọt tan vào trong thân thể, ăn mòn linh hồn hắn.

Hắn biết đây là hèn nhát, là ngu xuẩn, là nguy hiểm, nhưng thủy chung không hạ được đòn sát thủ để kết liễu mối căn nguyên này. Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là hình ảnh cánh môi loang lổ vết máu của nàng, cái lưỡi đinh hương mềm mại ấm áp màu phấn hồng, đó là khối thịt nộn trơn ngấy trong thân thể nàng mà hắn vô cùng yêu thích. Trước giờ, tất cả những gì có thể tạo ra nguy hiểm đối với hắn đều sẽ bị hắn loại bỏ không chút nương tay, nhưng vạn vạn cũng không nghĩ tới chỉ sau một đêm ngắn ngủi, hắn không những càng không kiểm soát được mối nguy hiểm này, mà quan trọng hơn là càng không khống chế được chính mình.

Hắn phát hiện ra hắn không ổn chỗ nào rồi, tất cả phiền chán, tức giận của hắn lúc này đều là vì nữ nô đã bị nhốt kia mà ra. Hơn một tháng qua, trừ bỏ những ngày bị sinh bệnh, nàng cơ hồ đều hậu hạ bên người hắn thời thời khắc khắc. Hắn dường như đã dưỡng thành thói quen sau khi xử lý xong chuyện quốc sự, giương mắt lên liền có thể nhìn thấy nàng hoặc là lặng yên qùy phục bên chân hắn, hoặc là dùng thân ảnh tinh tế của mình ôm lấy Ngân Nghê. Hắn cũng đã quen thường sẽ đùa bỡn nàng, khi dễ nàng, đe dọa nàng như là thú vui trong cuộc sống. Hắn thích thú khi nhìn thấy nàng sợ hãi co rúm lại, thích nhìn nàng lộ ra vẻ mặt thống khổ cùng tuyệt vọng. Nhưng sau khi trải qua một màn tối qua, hắn lại càng thích hơn mút lấy mật ngọt vị trà xanh trong khoang miệng nàng, thích dây dưa chơi đùa cùng cái lưỡi đinh hương của nàng, thích dùng sức cắn cắn đầu vú phấn hồng cùng khỏa đồi mềm mại co giãn của nàng, thích cái cảm giác thoải mái khi ôm thân hình không xương mềm mại trơn bóng của nàng vào trong ngực.

Thân thể hắn chậm rãi sinh ra một cỗ khô nóng, theo sâu vào tận linh hồn càng làm hắn thêm phần phiền chán, trong cơ thể không ngừng gào thét, tìm kiếm cơ hội để bộc phát.

Cơ thể Tán Bố Trác Đốn đâu đâu cũng căng cứng, đột nhiên hắn đứng bật dậy, rút đao bên hông ra hướng trường án mà chém xuống. Sau vài đường cung lóa ánh kim, trường án nháy mắt tứ phân ngũ liệt, sổ con phân tán tứ tung trên nền đất. Thanh âm đổ vỡ đánh tan không gian tĩnh mịch vốn có, trong không khí âm u càng gợi lên một sự kinh khủng quỷ dị.

Hai tay hắn nắm chặt chuôi đao, ánh mắt như chim ưng trong bóng tối đang khẽ híp lại, âm trầm như vực sâu, mà cũng sắc bén như đao kiếm. Thân hình như núi từ đầu đến chân tỏa ra sát khí đen tối nồng đậm, làm vài lọn tóc mai của hắn không có gió mà dường như đang bay lất phất, khóe môi cong lên nụ cười tà ác không khác gì Quỷ Vương trong bức tranh phía sau.

Thích? Hắn thế mà lại dùng nhiều từ thích đến vậy. Đường đường Cổ Cách vương chẳng lẽ đi thích một nữ nô ti tiện?! Hắn muốn phủ định, lại không thể không thừa nhận.

Nếu không phải là thích, thì hắn sao lại có hứng thú đi khi dễ nàng, trêu đùa nàng, uy hiếp nàng đây? Nếu không phải là thích, thì sao hắn hết lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ cho sự mạo phạm của nàng? Nếu không phải là thích, thì hắn vì sao biết rõ ràng nàng là mối nguy hiểm ngầm đối với hắn nhưng cũng không tài nào xuống tay được? Nếu không phải là thích, thì sao hắn có thể tham luyến thân thể nàng đến vậy? Đã vậy còn vì nàng mà kìm nén dục vọng đang cuồn cuộn bên trong cơ thể?

“La… Chu!” Hắn gắt gao nhìn vào thanh đao ô kim sắc bén trên tay, ánh mắt như chim ưng sâu thẳm, dừng một chút, mới lại thật chậm phun ra hai chữ, “Heo… nhỏ…” bốn chữ như rít qua kẽ răng, như hận đến thấu xương, có loại giận dữ muốn giết người.

Hồn đao vừa bắn tay ra một đóa hoa ô kim sắc tung bay trong không trung, lập tức bị hung hăng đưa vào vỏ đao, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Tán Bố Trác Đốn ngửa mặt lên trời cười vang, tiếng cười hùng hậu lãnh liệt như quanh quẩn trong đại sảnh, xuyên qua những cột trụ hình vuông màu đỏ, phát ra những âm thanh vang vọng.

Nam nhân Bác Ba dù ở bất cứ địa vị nào cũng đều là những người dám làm dám chịu, từ trước đến nay đều không biết nhu nhược trốn tránh là gì. Nếu hắn đã hiểu chính mình thích nàng, vậy thì phải đem nữ nô này giam cầm lại bên người hắn, không để cho nàng có ý nghĩ rời đi dù là nhỏ nhất. Nàng là nô lệ của hắn, dù có như thế nào thì vẫn mãi là người của hắn.

Sáng sớm hôm nay, Liệt mang một đống đồ vật đi vào địa lao, tâm tư như thế nào thì cũng đã quá rõ ràng rồi. Thế nhưng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thành toàn mà thưởng nữ nô này cho Liệt. Tuy nhiên với sự trung thành luôn luôn thủ hộ bên người hắn suốt hai mươi năm qua, lại cùng hắn như huynh đệ bằng hữu, nếu như Liệt đã mở miệng yêu cầu, thì hắn cũng vẫn có thể miễn cưỡng để cho Liệt mượn nữ nô này chơi đùa vài lần.

Hắn dần dần thu lại nụ cười, cuối cùng nơi khóe miệng chỉ còn lại một tia lạnh lẽo khinh cuồng. Đầu lưỡi lướt qua môi dưới, dường như trên đó vẫn còn dư lại nước miếng vị trà xanh ngọt ngào của nàng.

Hắn đẩy cửa chính phòng nghị sự ra, mấy tên thị vệ đứng gác cửa lập tức xoay người hành lễ. Trong đó có hai thị vệ tiến lên phía trước, cung kính phủ lên người hắn tấm áo choàng dài được may từ da rái cá quý báu một cách vô cùng thành thạo, sau đó giúp hắn đội chiếc mũ da cáo được khảm vài viên bảo thạch bên viền mũ. Đến khi giúp hắn đeo vào bao tay da thì bị hắn ngăn lại.

Sắc trời càng lúc càng đen kịt, Tán Bố Trác Đốn đi xuống bậc thang bên ngoài phòng nghị sự, đôi giày đỏ dẫm lên từng lớp tuyết dày, phát ra từng chuỗi âm thanh kẽo kẹt, đối mặt với cơn gió tuyết lạnh buốt thổi tới, như cắt da cắt thịt. Dù là hắn da thô thịt béo, trước giờ chưa từng sợ hãi cái lạnh, lúc này cũng không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến cái nữ nô bình sinh đã sợ lạnh kia, đêm qua sau khi rời đi vòng ôm ấm nóng của hắn, mặc dù vẫn ở trong tẩm cung ấm áp, nhưng thân thể nộn nộn thịt đó trong giây lát liền trở nên lạnh toát, khó trách nàng vì sao lại thích ngủ cùng Ngân Nghê như thế. Hắn cũng không thích cái lạnh, liền đem nàng ôm vào trong lòng. Nàng đến thời kỳ kinh nguyệt, hắn cũng không có ý nghĩ phải buông tha cho nàng, hắn không những thế còn đem cây gậy của mình cọ sát vào bên dưới nàng. Mỗi khi một cỗ dịch nóng trào ra, tưới vào cây nhục bổng của hắn, nơi đó sẽ phát ra một trận thư sướng mà không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, làm cho hắn muốn ngừng mà không được.

Tại nơi sườn dốc cách hắn hơn mười bước chân, có một thân ảnh dũng mãnh lanh lẹ màu xám bạc đang lẫm lẫm đứng ngay trên đỉnh dốc, gió tuyết thổi bộ lông nó tung bay tứ phía, càng làm thân ảnh đó thêm phát ra khí thế cao ngạo, cường hãn.

“Ngao…” thấy hắn đi tới, Ngân Nghê bước mấy bước đi về phía hắn, gầm gừ trong miệng như thể đang chào hỏi hắn.

Ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng khẽ nheo lại, chống lại đôi mắt hình tam giác màu lam, hắn hơi hơi cúi đầu xuống nhìn.

Đôi mắt tam giác màu lam thâm thúy bỗng chốc bật ra tinh quang vui sướng, thân thể xám bạc lúc lắc làm rơi ra vô số bông tuyết dính trên bộ lông của nó, cùng với bộ lông màu xám bạc như tỏa ra hào quang, tan biến vào trong nền tuyết.

Một con chó ngao hung hãn hoang dại lại ngạo nghễ như nó, được rèn luyện từ trong chiến trường khốc liệt, trở thành thủ lĩnh của đội quân hàng vạn chó ngao, thế nhưng cũng đối với nữ nô ti tiện kia có chút đặc biệt, chỉ sợ không mấy ai có thể tin đây là sự thật.

Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười tự giễu yếu ớt, lúc trước, hắn không phải là vì Ngân Nghê bỗng nhiên tỏ ra yêu thích một cách bất thường như thế, nên mới sinh ra hứng thú với nữ nô kia sao, kết quả lại làm cho bản thân lại rơi vào tình thế không cách nào thoát ra được.

Nhớ lại một tháng trước, nữ nô này bỗng nhiên bò đến trước chân của hắn, ngăn lại đường đi của hắn. Lúc đó, hắn không chút lưu tình một cước đá nàng ra xa. Còn bây giờ, chân hắn đá ra không biết còn bao nhiêu lực đạo.

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Satan’s Diyu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32


Những Đứa Con Của Nửa Đêm

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 31


Thất Dạ Liên

Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình

Số chương: 8