Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nộ Bảo Chủ Chương 2

Chương trước: Chương 1



Chương 2

Trên đường đi về Tiên Sơn, từ hướng bắc đi về hướng nam, nhiệt độ không khí càng lúc càng thấy ấm áp.

Gió xuân thổi nhẹ qua mặt hồ nước làm gợn những con sóng lăn tăn , nước màu xanh lam ngọc hòa lẫn với màu trắng của những vầng mây đang bay lượn trên không trung , nhìn thật nên thơ , hai bên bờ hồ là những bức tường thành, những cành liễu rũ và bạch dương tựa vào tường thành mà soi bóng xuống mặt hồ.

Sau khi vào đến thành, những cảnh nên thơ của non nước lập tức chuyển thành nhộn nhịp của buổi chợ đông , dọc theo hai bên đường lớn, là những gian hàng muôn màu muôn vẻ, những chú bác bán hàng rao vang, còn tiểu nhị đang đon đả mời chào khách, đông vui náo nhiệt.

Ở một chỗ rẽ thành tây ,ngỏ hẻm tuy nhỏ, nhưng cũng không tránh khỏi xôn xao, mọi người đều tụ tập rất náo nhiệt, đang nóng bỏng thảo luận về bản bố cáo trên tường .

“ Thông báo vơi các hương thân phụ lão gần xa,

Trọng thưởng mười vạn lượng vàng cho ai có thể chữa được chứng bệnh lạ cho thiên kim của Vương lão gia của Ng uyệt Hồ thành

Vì bệnh của tiểu thư mà Vương viên ngoại đã tìm tất cả các danh y từ xa đến gần, nhưng không ai có thể chẩn đoán ra bệnh

Danh y nếu có khả năng hãy đến và giúp cho Vương viên ngoại…….”

Tất cả trên dưới trong ngoài Nguyệt Hồ thành, từ văn nhân nho sĩ, đến trà đình tửu quán, nhay cả thúc thúc bán kẹo hồ lô cũng vào bàn tán xôn xao, còn có những cửa hàng quán buôn bán khác cũng điều ngưng việc để nghe ngóng tin tức.

Đừng tưởng rằng họ sẽ rảnh rỗi để buôn chuyện, thật ra là họ túm tụm lại để ….

“ Ngày mai chúng ta nên gói thêm một ít sủi cảo, có thể là còn thiếu ấy chứ.

“ Quán trà của ta ngày mai cũng thêm trà, nhân tiện việc này để có chút danh tiếng .”

“ Tiệm bánh bao của ta cũng mới đặt thêm vài cân thịt, chuẩn bị cho ngày mai, ha ha ha,thật hy vọng mọi việc được như thế này mãi nhỉ ──” ( maytrang : Sặc , cái thành này vui thật….. )

“không không không, ta không phải ý nói hy vọng bệnh của Vương tiểu thư cứ mãi như thế này, ý ta việc kinh doanh thôi , là hy vọng vẫn bôn bán tốt được như vậy .”

“ Đúng vây, đúng vậy, chúng ta đương nhiên hy vọng Vương tiểu thư mau mau bình phục rồi.”

Vương Phó Quân chính là gia đình giàu có nhất thành Nguyệt Hồ , là một đại thiện nhân luôn giúp đỡ người khác , mà viên ngọc quý của Vương Phó Quân năm nay mười hai tuổi mang một chứng bệnh quái dị. Chuyện này , trong thành dân chúng không người không biết, không người không hiểu.

Vì muốn chữa khỏi quái bệnh của nữ nhi, Vương Phó Quân không biết thỉnh bao nhiêu danh y, nhưng không người nào chữa khỏi, cuối cùng, Vương Phó Quân quyết định đăng bản bố cáo, thông báo với thiên hạ, nếu ai có thể chữa khỏi nữ nhi của mình, hắn nhất định thưởng hậu.

Tin tức một khi đã được truyền ra, quả thực hấp dẫn rất nhiều đại phu tự xưng y thuật cao siêu vào thành, đồng thời cũng làm thành Nguyêt Hồ nổi sóng vì bản thông cáo này.

Ba năm qua, Vương tiểu thư bệnh tình cũng không thuyên giảm một chút nào, nhưng sự phồn vinh thịnh vượng của thành Nguyệt Hồ lại càng ngày càng tăng, người vào thành càng lúc càng nhiều ,các thương nhân thì buôn bán đắt hàng, nên vô cùng vui vẻ>Không ai ngờ rằng, chuyện của tiểu thư Vương gia lại thành việc lớn của thành Nguyệt Hồ.

<> Mỗi khi Vương gia lại dán bố cáo là mọi người trong thành đều tự nhiên hiểu là sắp phát tài to.

<> Vì muốn chữa khỏi quái bệnh của nữ nhi, Vương Phó Quân không biết thỉnh bao nhiêu danh y, nhưng không người nào chữa khỏi, cuối cùng, Vương Phó Quân quyết định đăng bản bố cáo, thông báo với thiên hạ, nếu ai có thể chữa khỏi nữ nhi của mình, hắn nhất định thưởng hậu.

<> Tin tức một khi đã được truyền ra, quả thực hấp dẫn rất nhiều đại phu tự xưng y thuật cao siêu vào thành, đồng thời cũng làm thành Nguyệt Hồ nổi sóng vì bản thông cáo này.

<> Ba năm qua, Vương tiểu thư bệnh tình cũng không thuyên giảm một chút nào, nhưng sự phồn vinh thịnh vượng của thành Nguyệt Hồ lại càng ngày càng tăng, người vào thành càng lúc càng nhiều ,các thương nhân thì buôn bán đắt hàng, nên vô cùng vui vẻ. Không ai ngờ rằng, chuyện của tiểu thư Vương gia lại thành việc lớn của thành Nguyệt Hồ.

<> Mỗi khi vương gia tân bố cáo nhất thiếp, mọi người sẽ sinh ý thịnh vượng, bởi vì tất có một số đông người triều bị này bố cáo hấp dẫn mà đến, nhiều người, sinh ý tự nhiên liền nhiều.

<> “ Hắc , lần này lại tăng thêm tiền thưởng, ngoài ra còn tặng thêm nhân sâm ngàn năm nữa ~~”

<> “ Nhân sâm quý dù có cả vạn lượng vàng cũng không mua được, thật hấp dẫn người nha .”

<> “ Ừ, không sử dụng, còn có thể mang ra ngoài bán được với giá cao a .”

<> “ Xin hỏi là ai đang muốn đem nhân sâm quý đi bán vậy ?”

<> Nhóm đông đang bàn tán xôn xao đột nhiên im lặng bởi vì có một giọng nói trong trẻo vang lên, một số nam nhân bất chợt sững sờ, nhìn chằm chằm, vì không biết tự khi nào một vị cô nương trẻ tuổi đang đứng trước mặt họ.

<> Nàng mặc trên mình một bộ quần áo màu tím nhạt, một mái tóc dài suôn mềm,được giữ lại bởi một sợi dây màu tím nho nhỏ phía sau . Nhìn tổng quan cả người nàng, chỉ có thể nói một câu ── mộc mạc, lại thanh lịch thanh lệ, tương tự như một đóa thủy tiên thanh khiết không vướng bụi trần.

<> Nhìn thấy một cô nương khí thế xuất chúng xinh đẹp như thế , mọi ánh mắt tròn dẹt to nhỏ sáng hẳn lên , chỉ chốc lát sau, lập tức có một người từ phía sau bước lên ân cần trả lời câu hỏi của cô nương ấy.

<> Một vị tướng tá thư sinh, ra dáng văn nhân : “ Là như vậy, cô nương, nữ nhi bảo bối của Vương viên ngoại mang quái bệnh, cho nên dán bố cáo, hy vọng có vị đại phu nào có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của ông ta .”

<> Chủ quán trà nói tiếp : “ Ba năm nay, những kẻ tự nhận mình là có y thuật inh , vì muốn tiền thưởng của Vương viên ngoại, mà đến cửa tiếp không dứt , nhưng thật không có người y thuật tài giỏi, lần này Vương viên ngoại lại nâng cao tiền thưởng .”

<> “ Chuyện này lan rộng khắp các thành gần đây , rất nhiều người từ bên ngoài đều đổ xô về thành , phàm là trong nhà có cái gì tổ truyền bí phương đan dược, không chỉ là đại phu, nghe nói ngay cả một ít giang hồ nổi danh không danh thuật sĩ cùng đạo sĩ đều đến thử vận khí, làm cho chúng ta nguyệt hồ thành náo nhiệt vô cùng.”

<> Tất cả nam nhân đều tranh nhau trả lời với mỹ nhân trước mặt , đồng thời tinh tế đánh giá, không biết vị cô nương này là thiên kim tiểu thư nhà ai , thật là xinh đẹp thoát tục .

<> “ Dinh thự của Vương lão gia ấy ở đâu ?”

<> “ Đi theo hướng này về thành Đông Phương , quá ba cái ngõ nhỏ, quẹo sang trái , đi tiếp thêm ba trăm bước nữa .”

<> “ Cám ơn.” Thi Dược Nhi nhẹ giọng nói lời cảm tạ , bước đi thanh thoát nhẹ nhàng trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nam nhân , dọc theo tảng đá của con đương lớn dần dần đi xa.

<> Thật lâu sau, mới có người mở miệng. “ Di? Nàng đi phủ của Vương viên ngoại làm gì?”

<> Mọi người nhìn nhau tự hỏi.

<> “ Nàng…… ta có phải là đại phu không ?”

<> Không, nàng không phải đại phu, nàng là Thi Dược Nhi, là cô gái cuồng nhiệt nghiên cứu tất cả các loại dược thảo.

<> Tiền thưởng một trăm vạn lượng vàng , nàng không có hứng thú, cứu người, lại càng không thú hơn .

<> Không phải là nàng không cứu, mà là sống chết có số, ý trời đã định, huống chi, nàng không phải là đại phu.

<> Nhưng mà chuyện này lại có liên quan đến nhân sâm ngàn năm , thì đương nhiên khác rồi ! Chỉ cần có nhân sâm , nàng sẽ làm đại phu một lần.( maytrang : Mỗi lần em gặp tỷ này là em cứng miệng a )

<> Lần này Thi Dược Nhi phụng mệnh xuống núi, chủ yếu là vâng lời sư phụ , tìm kiếm hai vị sư tỷ muội của nàng là Tô Dung Nhi cùng Thủy Linh Nhi, trên đường đã có Mặc Thạch võ công cao cường bảo vệ.

<> Trên đường đi, nàng toàn đi bằng đường rừng núi , ngoại trừ nó là đường tắt không cần phải vào thành , thứ hai nàng thuận đường thu thập dược thảo; Nàng mặc dù không có võ công, đi đứng thì chắc không thuận tiện như đường bằng phẳng , nhưng có Mặc Thạch võ công cao cường cạnh bên giúp nàng , có thể dùng khinh công mang theo nàng trèo non lội suối.

<> Từ khi tìm được Dung Nhi cùng Linh nhi, xem như đã làm xong nhiệm vụ của sư phụ đã giao , nàng liền phái Mặc Thạch bảo hai vị sư tỷ muội trở về Tiên Sơn , băng rừng lội suối để tìm kiếm các loại dược thảo quý hiêm, sau đó lệnh cho Mặc Thạch đem về Tiên Sơn trồng ở rừng bách thảo .

<> Kế tiếp, nàng còn có thể làm chuyện quan trọng của mình .

<> Vì tìm kiếm một loài hoa quý hiếm tên là “ Hùng Thất” phải hai mươi năm mới nở hoa một, tuy rằng rất chán ghét phải rời khỏi Tiên Sơn , nhưng lần này là ngoại lệ.

<> Thật ra mình định tìm khách điếm để đặt chân, nhưng vô tình nghe được chuyện của nhân sâm ngàn năm, nên lập tức thay đổi quyết định.

<> Thân ảnh thướt tha quẹo về hướng phải, sau đó bước thẳng về phía trước đêm đúng ba trăm bước, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn thấy một tòa nhà đầy hoa lệ khí thế uy nghiêm ——– Chắc là nơi này, nàng nghĩ thầm.

<> “ Cô nương ngươi cũng đến xếp hàng sao ? ”

<> Thi Dược Nhi dừng chân lại, quay đầu thì thấy một vi đại thẩm đang nhìn mình cười , nhịn không được buồn bực.

<> “ Xếp hàng? ”

<> “ Đúng vậy xếp hàng để được chữa bệnh cho Vương tiểu thư .”

<> Thi Dược Nhi nhìn theo hướng vị đại thẩm vừa chỉ, quả nhiên thấy một hàng dài đội ngũ đang đứng đằng kia , ngoằn ngoèo kéo dài đến cuối hẻm.

<> “ Bọn họ không phải đang xếp hàng để mua bánh nướng? ”( maytrang : *xỉu*)

<> Phía trước của đội ngũ đang đứng xếp rồng rắn kia là một quán bánh nướng, hương thơm ngào ngạt của những chiếc bánh mới ra lò.

<> Đại thẩm cười ha hả nói:

<> “ Bánh nướng của Thôi lão đại tuy rằng rất thơm, nhưng không ngon đến nổi phải xếp hàng mua đâu, họ chờ để chữa bệnh cho Vương tiểu thư. ”

<> Thi Dược Nhi nhìn bốn phía xung quanh mình, quả nhiên nhìn thấy không ít người bán hàng rong, có cá mực nướng , bán kẹo hồ lô , ngọt lạt, đi đứng ngủ nghỉ đều đầy đủ tiện nghi.

< class="112 hide"> Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.

<> Nhìn sang hướng đông, thì một người đang ôm một con gà mái đen, nói con gà mái của hắn là gà thần , ăn có thể trị bách bệnh . Quay sang hướng tây ngắm ngắm, có người mặc trường bào, trên tay cầm một cây cờ đề chữ “ Thiên hạ đệ nhất thánh thủ .”

<> Còn có người xếp hàng khi tạm gác qua việc buôn bán , sau đó biểu diễn công phu bị thương bảo là chỉ cần ăn phương thuốc bí truyền của nhà mình vào, sẽ chữa bách bệnh ! Quay sang phía sau cũng có đạo sĩ vào giúp vui, tay thì ngoằn ngoèo, nét chữ như gà bới miệng lẩm bẩm những câu thần chú nghe không hiểu nổi.

<> Giúp Vương tiểu thư chữa bệnh, đã là chuyện không của riêng ai từ già đến trẻ đều xôn xao, đây là hoạt động lớn nhất từ trước đến nay.

<> “ Cô nương muốn xếp hàng sao? ” Đại thẩm hỏi, thái độ đầy vẻ quan tâm của những người rảnh rỗi tụm năm tụm ba.

<> Thi Dược Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.

<> “ Không ! ’’

<> Đội ngũ dài như thế này , chỉ sợ sắp xếp ba ngày ba đêm cũng không tới phiên nàng, nhưng mà nàng không cảm thấy phiền bởi vì nàng đã có cách làm cho Vương viên ngoại dùng kiệu tám người khiêng đưa nàng vào dinh thự .

<> Trên con đường lớn , có ba con ngựa lớn to màu đồng từ phía xa phi nhanh đến, cuối cùng cũng dừng trước cửa dinh thự của Vương viên ngoại .

<> Trên lưng ngựa , cầm đầu là một nam tử vô cùng hùng vĩ uy nghi , khí thế vương giả tự nhiên phát ra qua từng cử động nhỏ, cho dù dáng vẻ cao to phóng đãng bên ngoài, nhưng không kềm chế được hào khí.

<> Một người bước xuống ngựa đập vào vòng săt bằng đồng trên cửa, không lâu sau có một người bước ra mở cửa.

<> “ Long Môn bảo bảo chủ, đặc biệt muốn xin vào gặp viên ngoại, nhờ vào báo giùm .”

<> Vừa nghe đến Long Môn bảo danh chấn giang hồ , người giữ cửa không dám chờ đợi vội vàng chạy vào thông báo. Lát sau có một vị tổng quản khoảng chừng bốn mươi, vội vàng chạy tới nghênh đón.

<> “ Long Môn bảo đỉnh đỉnh đại danh, tiểu nhân không tiếp đón từ xa, thật là thất lễ, xin mời vào. ”

<> Tổng quản vừa nói, vừa ra lệnh cho hạ nhân chạy đi bẩm báo với đại lão gia, có khách quý đến.

<> Long Khiếu Thiên nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao ột người hầu , bước theo tổng quản đi qua tiền viện , bước vào đại sảnh .

<> “ Xin mời, xin mời. ”

<> Tổng quản đưa vị khách quý vào đại sảnh, vội vàng cúi người hành lễ sau đó quay sang đốc thúc hạ nhân

<> “ Mau pha đến đây một bình trà Long Tĩnh thượng hạng . ”

<> “ Không cần .”

<> Long Khiếu Thiên xua tay.

<> “ Long công tử, không câu nệ tiểu tiết , nhưng là bổn phận của tiểu nhân. ”

<> “ Thường thúc, chúng ta đã quen biết nhiều năm sao lại còn khách sao? ”

<> Thường thúc cười nói:

<> “ Bảo chủ là người rộng lượng không để ý chuyện nhỏ nhặt này, nhưng đây là trách nhiệm của tiểu nhân. ”

<> Trong lúc bọn họ còn đang nói thì Vương lão gia Vương Phó Quân đã đến , Long Khiếu Thiên đứng lên chắp tay hành lễ.

<> “ Đại bá . ”

<> “ Hiền chất! ”

<> Vương Phó Quân vừa thấy Long Khiếu Thiên, giơ hai tay lên ôm chăyj , vỗ vỗ bờ vai của hắn.

<> “ Đứng dậy đi, đừng đa lễ. ”

<> Vương viên ngoại thật vui vẻ, ông ấy và người cha đã chết Long Khiếu Thiên có kết nghĩa anh em , hai anh em nhà họ Long xem ông như cha , mà ông cũng không có con trai, chỉ có một cô con gái duy nhất , cho nên ông xem hai đứa con của nghĩa đệ như con ruột của mình.

<> Hai người đồng thời ngồi xuống, sau khi thăm hỏi vài lời , Long Khiếu Thiên mới nhắc đến mục đích hắn đến đây.

<> “ Đại bá, đây là cỏ Linh Chi Thảo Hổ là được chuyển từ Thiên Sơn , bằng đường thủy, sau đó cho khoái mã hỏa tốc chạy trên đường mất nửa tháng. Ba ngày trước mới đến tay cháu, cháu đặc biệt vội mang đến cho tiểu muội muội chữa bệnh. ”

<> Vương phó quân nghe xong vẻ mặt không thể tin nổi

<> “ Linh Chi Thảo Hổ là một trong những loại linh chi quý hiếm nhất a.”

<> Linh Chi Thảo Hổ, cùng với Linh Chi Thảo Bàn khác nhau, chỉ giống nhau ở hình dáng tương tự, nhưng rất khó tìm, mọc ở những vách núi cheo leo, tìm thấy đã không dễ, nhưng hái được lại càng khó khăn hơn, là loại thuốc quý nhất trong tất cả các loại thuốc quý.

<> Vương phó quân rất là cảm động

<> “ Lần trước cháu đã đem nhân sâm ngàn năm đến đây, nay lại đem Linh Chi Thảo Hổ đến, đã nhọc lòng cháu lắm a”

<> “ Nhân sâm ngàn năm không là gì cả, nếu không thể giúp tiểu muội chữa bệnh thì dù có sống đến vạn năm cũng vô dụng, đại bá hãy thử dùng Linh chi Thảo này thử xem.”

<> Vì muốn giúp cho nghĩa muội chữa bệnh, Long Khiếu Thiên đã phái đi rất đông nhân lực,đến tất cả các nước lân cận để tìm thuốc quý, vừa tìm được Linh Chi Thảo của Thiên Sơn, hắn liền tự mình đưa tới, để đảm bảo vị thuốc quý này đến tận tay Vương Phó Quân khỏi bị bọn trộm cắp dòm ngó.

<> “ Đừng nói chuyện đó nữa, Khiếu Thiên, báo cho ngươi một tin mừng, bệnh của Thanh Nhi đã có người cứu rồi. ”

<> Vương Phó Quân , khó nén được sự vui mừng.

<> “ Thật không? ” Long Khiếu Thiên nhướng đôi mày kiếm

<> “ Thị trấn của chúng ta mới xuất hiện một vị nữ đại phu y thuật inh, ở trong thành Nguyệt Hồ mở ra chữa bệnh từ thiện, thật là Hoa Đà tái thế, ngay cả bệnh lao nằm liệt giường cũng chữa khỏi được.

<> Long Khiếu Thiên bán tín bán nghi. “ Phải không?”

<> Thường thúc đem những gì mình biết nói lại cho hắn nghe

<> “ Vị đại phu này kê những đơn thuốc thật là kì lạ, ra tiệm thuốc không mua được, cho dù là bất cứ bệnh gì, từ bệnh nhỏ không nói được, đến bệnh nguy kịch, chỉ cần được nàng xem mạch và cấp thuốc, câm điếc có thể nói lại được, mắt mù cũng nhìn được, người què uống xong thì chạy nhảy được.”

<> Long Khiếu Thiên cau đôi mày rậm

<> “ Có chuyện như vậy sao? ”

<> “ Ngay cả vị Triệu lão gia tưởng đâu đã tuyệt tử tuyệt tôn, nhưng gặp vị đại phu này ột đơn thuốc, đem về sắc cho con uống, không bao lâu con dâu đã báo có tin vui. Tin tức truyền ra, danh tiếng của nữ đại phu càng lúc càng lớn, trong thành không phân biệt già trẻ hay nam nữ, chỉ cần có bệnh đều cầu nàng. Hôm qua, lão gia đã đặc biệt ra lệnh cho tiểu nhân chuẩn bị một cỗ kiệu lớn tám người khiêng, để thỉnh thần y về, giờ này còn đang chuẩn bệnh cho tiểu thư. ”

<> Trên đời này làm gì có thần y nào có y thuật cao siêu đến thế, chắc chỉ là truyền miệng, một đồn mười thôi. Long Khiếu Thiên tuy nghĩ vậy , nhưng thấy đại bá chờ mong như thế cũng không dám làm mất hứng.

<> “ Nếu thật như vậy , Khiếu Thiên sẽ vô cùng vui mừng chúc mừng đại bá.”

<> “ Nhất định là được, nói cũng thật thần kì, Thanh Nhi chỉ mới uống một thang thuốc nàng sắc cho, hôm nay sắc mặt đã đỡ hơn nhiều rồi. ”

<> Khó trách hôm nay đại bá đặc biệt vui vẻ như vậy, không giống với vẻ âu sầu lo lắng trước kia.

<> Long Khiếu Thiên gật đầu. “ Vậy là tốt rồi, hy vọng vị thần y kia có thể chữa khỏi bệnh cho Thanh muội.”

<> “ Hiền chất khó có dịp mới đến đây, lần này nhất định phải ở lại vài ngày.” Vương lão gia nhiệt tình mời .

<> “ Cám ơn đại bá đã mời nhưng lần này vào thành Nguyệt Hồ, ngoài việc đưa Linh Chi Thảo cho đại bá, cháu còn có một việc quan trọng khác cần phải làm, không thể ở lâu. ”

<> Vương viên ngoại nhìn sắc mặt của hắn,quan tâm hỏi : “ Vẻ mặt của hiền chất nghiêm trọng đến thế, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? ”

<> “ Không dám dấu đại bá, Khiếu Thiên là vì tìm người mà đến. ”

<> “ Người mà hiền chất cần tìm thuộc địa phương nào? ”

<> Long Khiếu Thiên trầm sắc mặt, trầm giọng nói :

<> “ Nữ ma đầu Ngọc Linh Cung. ”

<> Vương viên ngoại nghe xong cũng biến sắc mặt:

<> “ Hiền chất là nói … ”

<> “ Thám tử của ta hồi báo, có người gặp nữ ma đầu đó đang đi hướng thành Nguyệt Hồ.”

<> Nói đến nữ ma đầu Ngọc Linh Cung tất cả nam nhân đều biến sắc. Bởi vì nữ nhân của Ngọc Linh Cung chuyên lấy việc tra tấn nam nhân làm vui, mà thủ lãnh Ngọc Linh Cung Lãnh Vô Sương, nghe nói nàng ta mỗi một tháng thu một nam thiếp, đem đối phương đùa bỡn, ghét liền giết chết, sau đó lại tiếp tục tuyển nam thiếp kế tiếp.

<> Chỉ cần nam nhân nào bị nàng nhìn trúng sẽ khó thoát khỏi cái chết, vì vậy trên giang hồ đặt danh hiệu cho nàng là “nhện góa phụ đen” .

<> Vương Phó Quân hoảng sợ đến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

<> “ Nàng… Nàng ta đến thành Nguyệt Hồ ?!”

<> “ Có thể, nhưng cháu còn đang tìm.”

<> “ Hiền chất bị thương mới vừa bình phục, nhất định phải thật cẩn thận, nữ ma đầu kia vô cùng độc ác. ”

<> Vẻ mặt đầy cương quyết và lạnh lẽo mang đầy sát khí

<> “ Hừ, nếu cháu không bị thương nặng lúc đó, làm sao có thể để nàng ta chạy thoát được? Để đồng bọn của nàng ta cứu đi.”

<> Long Khiếu Thiên nắm chặt nắm tay, hắn hận chính mình mắt vào lúc ấy không nhìn thấy gì, không thể biết rõ mặt của nữ ma đầu, nhưng hắn thề, những gì nàng đã nhục nhã hắn, nhất định sẽ đòi lại toàn bộ, nếu không giết nàng, thề không làm người!

<> “ Nhờ đại bá gởi lời hỏi thăm của cháu đến nghĩa muội, hiền chất cáo từ.”

<> Long Khiếu Thiên đứng lên, cùng với hai gã thủ hạ , hướng vương viên ngoại chắp tay cáo từ, sau đó nhanh chóng rời đi.

<> Hắn tuy rằng đã diệt trừ Ngọc Linh Cung, nhưng lại để cho thủ lĩnh chạy thoát, chỉ tiếc là cho đến tận bây giờ vẫn chưa được chỗ trú ẩn của Ngọc Linh Cung, nếu không nhanh chóng tìm được yêu nữ, chỉ sợ không biết lại có bao nhiêu nam nhân sẽ chết trong tay yêu nữ kia.

<> Vừa mới bước ra đến đại sảnh không bao lâu, Long Khiếu Thiên thốt nhiên cả kinh, có một hương thơm của dược thảo nhẹ thật nhẹ bay đến mũi hắn làm hắn chấn động cả thân mình.

<> “ Đại bảo chủ?”

<> “ Các ngươi có ngửi được mùi gì không? ”

<> Hai gã thủ hạ Dương Trung cùng Triệu Kiệt, hai người nhìn thoáng qua, vẻ mặt buồn bực.

<> “ Ngửi được gì? ”

<> “ Mùi hương của dược thảo.”

<> Bọn họ dùng sức đưa mũi lên ngửi ngửi cả buổi, không ngửi được cái gì, nhưng thật ra đã ngửi được mùi hôi trên người của các gã không ít, cùng nhau lắc đầu.( Sặc… )

<> Long Khiếu Thiên nhớ rất rõ mùi hương dược thảo rất độc đáo này, cùng với mùi đã ngửi trên người yêu nữ kia rất trùng khớp.

<> Người bình thường có lẽ sẽ không ngửi được, nhưng hắn là ngoại lệ, bởi vì suốt ba tháng chịu đau khổ sống không bằng chết, mỗi ngày cùng ở chung một phòng với yêu nữ , cũng mỗi ngày ngửi được mùi hương dược thảo trên người của yêu nữ , hơn nữa do lúc ấy hắn nhìn không thấy, nên khứu giác càng thêm nhạy bén, ngoài ra, hắn nội lực thâm hậu, thính giác cùng khứu giác, so với bất cứ ai, có hơn không kém .

<> Gương mặt tuấn tú lúc này tràn đầy sát khí ──

<> “ Yêu nữ đang ở đây! ”

<> Dứt lời, Long Khiếu Thiên lao nhanh đi như một trận cuồng phong, theo hướng mùi hương tỏa ra , cuối cùng hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân, rốt cục đã cho hắn tìm được.

<> Mùi hương dược thảo đặc biệt này, cho dù có lẫn trong rất nhiều mùi vị xung quanh hắn vẫn ngửi được. Sắp gặp được kẻ thù rồi, hắn âm thầm vận nội công khí tụ đan điền, vận nội lực vào lòng bàn tay, đôi mắt lúc trước vốn không nhìn thấy gì nay chuyển sang màu đỏ quỷ dị, giống như hai viên ngọc lưu ly màu đỏ, hai tròng mắt đỏ sẫm, đó chính là dấu hiệu hắn sắp đại khai sát giới.

<> Hắn dừng lại trên nóc nhà gió vẫn rít ào ào vì sự dừng lại đột ngột, làm tung bay vạt áo của hắn, nhưng hắn vẫn đứng im bất động, vững như núi Thái Sơn, thân hình cao to từ trên cao nhìn khắp xung quanh khu biệt viện của viên ngoại đem hết cả trăm thân ảnh xung quanh, thu hết vào đáy mắt.

<> Đôi mắt đỏ như máu sắc bén như hai lưỡi đao, xuyên qua đám người đang đi lại, lập tức chợt dừng lại tại một thân ảnh yểu điệu, hắn tức khắc hướng thân ảnh ấy phi thân tới.

<> Càng là tiếp cận, mùi hương dược thảo kia càng lúc càng nồng nặc hơn, cũng bởi vậy hắn càng thêm xác định.

<> Hắn rốt cục tìm được nàng !.

<> Thi Dược Nhi chân đi đôi giày thêu hoa, bước nhè nhẹ trên cây cầu nhỏ bắc ngang mặt hồ, nước ao xanh biếc hòa lẫn với hương thơm của đóa thủy tiên kiều diễm, nàng hai tay đang cầm bát ngọc, cẩn thận đi tới.

<> Trong bát đang đựng thuốc do chính tay nàng điều chế một ngày một đêm chăm chút tỉ mỉ mới nấu thành, bởi vì lửa lớn nhỏ rất là quan trọng, lửa lớn quá cũng không được, nhỏ cũng không xong, đều ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc.

<> “Yêu nữ.”

<> Một bóng người phi thân chặn trước mặt nàng, buồn bực ngẩng đầu lên, thì cảm thấy một cỗ kình lực mạnh mẽ đáng tới, vừa mạnh vừa lạnh như có ngàn mũi kim đâm vào da thịt nàng, làm nàng hít thở không thông.

<> “ Loảng xoảng! ”

<> Bát ngọc rơi xuống đất vỡ tan, nước thuốc trong chén văng tung tóe, mùi hương của thuốc lan tỏa trong không khí, cả người nàng cũng bị một sức mạnh to lớn bao phủ, làm nàng đau tê cóng cả mình.

<> Một người nam nhân, cả người toàn thân cao thấp đều phủ đầy sát khí, tựa như mãnh thú, dang hướng về phía nàng chậm rãi như hung thần ác sát. Trước khí thế mãnh liệt ấy làm nàng thở dốc vì kinh ngạc.

<> Nàng có cảm giác giống như người này đang muốn xé tan nàng ra thành từng mảnh vì những biểu hiện của hắn. Nhưng khi đối phương đứng trước mặt nàng hắn lại đứng im không nhúc nhích, chỉ là trợn mắt nhìn nàng.

<> Nàng cũng ngây người, bị đôi mắt màu đỏ sẫm như máu làm kinh sợ.

<> Tròng mắt màu đỏ? Nàng ngẩng đầu nhìn người thật khiếp nhưng cũng thật quyến rũ động lòng người, làm nàng không tự chủ được tim đập nhanh hơn.

<> Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như thế một lúc lâu, làm nàng có thể nhìn thấy được nam tử đột nhiên xuất hiện kia.

<> Đôi mắt đẹp của nàng vẫn đang lặng lẽ ngắm ngón tay nắm chặt đầy sát khí, không khí giữa hai người như đang đông lại, hoàn toàn không có động tĩnh, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đỏ kia đột ngột có chút chuyển biến….

<> Màu đỏ như máu kia, dần dần chuyển thành đỏ sậm, sau đó chuyển sang nâu, cuối cùng khôi phục lại đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy.

<> Nàng bị mê hoặc, đồng thời cũng vì sự thay đổi này làm cho kinh ngạc, cảm thấy hấp dẫn, thế nên nàng đã quên ngay cảm giác sợ hãi mới vừa dâng lên. Đôi mắt trong như mặt nước hồ kia chớp nhẹ, cảm thấy khó hiểu vì sao lại có sự biến hóa như thế?

<> Long Khiếu Thiên vạn lần cũng không thể tưởng tượng được, cái mà hắn nhìn thấy là sự tao nhã thanh cao, rực rỡ như tiên nữ hạ phàm, dung nhan tuyệt tục thoát trần, không hề vương một chút lu mờ nào của trần thế, làm cho những đóa hoa sen đang nỡ rộ dưới hồ kia cảm thấy thẹn thùng.

<> Nữ tử như thế sao có thể là yêu nữ được? Vội nhìn đến chén thuốc đang vỡ tan trên mặt đất hắn mới hiểu được, rốt cục hắn đã phạm sai lầm gì!

<> Hắn chút nữa đã giết nhầm người rồi, may mắn là thu tay lại kịp, nếu không đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.

<> Long Khiếu Thiên tự mắng chính mình sao lỗ mãng, người ta rõ ràng là một cô nương hiền lành, như thế nào là yêu nữ, quả thực kém cách xa đến vạn dặm.

<> “ Thực xin lỗi, cô nương, tại hạ nhận sai người, không làm nàng sợ chứ?” (maytrang:He he bị dụ rồi, vậy mà ỷ làm anh mắng em a.)

<> Thi Dược Nhi thu hồi tinh thần, vừa rồi nàng quả thật hoảng sợ, nhưng khi thấy đối phương thành tâm giải thích, thế này mới an tâm, nhẹ nhàng lắc đầu.

<> “Tại hạ đã vô lễ cô nương, mong cô nương đừng trách móc.”

<> Trước ánh mắt chăm chú của hắn, làm gương mặt mỏng manh của Thi Dược Nhi bỗng nhiên đỏ bừng, vội cúi đầu tránh ánh nhìn nồng ấm đó.

<> “ Không sao đâu.”

<> Nàng lặng lẽ bước lui về phía sau tạo khoảng cách cho hai người, chỉ vì cảm nhận được hơi thở nam tính kia, không hiểu vì sao làm tim nàng đập mạnh, theo bản năng muốn kháng cự lại cảm giác này nhưng hoàn toàn không được…. Thật lạ lùng.

<> Ánh mắt của Long Khiếu Thiên cứ như là ong mật dính phải mật hoa, nhìn chằm chằm giai nhân, nhất cử nhất động của nàng, đều hấp dẫn ánh mắt thật sâu của hắn.

<> Thi Dược Nhi đi đến gần chén thuốc bị vỡ, đang định ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ lên, nhưng nhanh hơn, một bàn tay to chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.( maytrang: Tung hoa nắm tay rồi.*có nên tung hoa ko? Họ ăn đậu hủ nhiều rồi mà* thôi vẫn tung hoa vậy)

<> Nàng giật mình dừng lại đôi mắt mở to đầy nghi hoặc nhì về hướng chủ nhân của bàn tay ấy.

<> “Để ta.”

<> Hắn kiên trì nói, chỉ cần nghĩ đến mảng sứ bén nhọn kia có thể đâm bị thương đôi bàn tay nhỏ bé của nàng liền cảm thấy không chịu đựng nổi, làm hắn như phạm phải một tội ác vậy. ( Maytrang : Phải hôn đó?Thiên ca:*liếc**mắt đỏ ngầu*Maytrang *xách dép chạy*)

<> Một đôi tay ngà ngọc không tỳ vết hoàn toàn không thích hợp làm việc nặng nhọc, chỉ thích hợp để người ta bảo hộ thôi.

<> “Đa tạ công tử. ”

<> “Không cần khách sáo. ”

<> Hắn nhặt những mảnh vỡ nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nàng.

<> Hắn là một nam nhân dũng mãnh, động tác thô lỗ,nhưng phút chốc bỗng trở nên nho nhã có lễ, đứng trước mặt nàng bất tri bất giác thu hồi khí phách, cử chỉ ngữ khí đều biến thành ôn nhu nhã nhặn.

<> Nàng là ai? Nhìn cách ăn mặc của nàng, cho nên có thể xác định không phải là nha hoàn.

<> “ Cô nương là thân thích của Vương viên ngoại? ”

<> Nàng lắc đầu.

<> “ Bằng hữu của Uyển Thanh muội muội? ”

<> Nàng lại lắc đầu.

<> Hắn trong lòng rùng mình, chẳng lẽ nàng là tiểu thiếp mà đại bá mới nạp? Không biết tại sao ý nghĩ này lại làm cho tim của hắn đập dồn dập trong ngực.

<> “Ta là đến chữa bệnh cho Vương tiểu thư. ”

<> Long Khiếu Thiên chợt hiểu ra, nhớ tới vừa rồi đại bá có từng nhắc qua, thở ra một hơi thật nhẹ nhàng, người đại phu mà đại bá hay nhắc thì ra chính là vị cô nương này.

<> Tốt lắm! Tốt lắm! Mặc kệ là đại phu hay gì cũng được, chỉ cần không phải tiểu thiếp của đại bá là tốt lắm rồi.

<> “Thì ra cô nương là đại phu.”

<> Khó trách trên người nàng có mùi hương của dược thảo.Hắn thực đáng chết, đem một cô nương hiền lành trở thành yêu nữ, hắn cảm thấy may mắn là chính mình thu tay lại mau, không đánh trúng thân hình mỏng manh như hoa như ngọc kia.

<> “ Thành thật xin lỗi cô nương, do Long mỗ lỗ mãng, đã làm cho cô nương sợ hãi, chén thuốc này, ta sẽ bồi thường cho cô nương. ”

<> “ Không cần nấu lại chén khác là được rồi.”

<> Thi Dược Nhi xoay người định rời đi, nhưng mới đi một bước, liền lại xoay người lại, mắt trong sáng tựa ánh trăng nhìn thẳng vào mắt hắn. “Công tử.”

<> “ Vâng, cô nương có gì chỉ giáo?” Hắn trả lời thật lễ độ.

<> “ Thỉnh buông tay được không?” ( Sặc….)

<> Cổ tay nàng hiện tại vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay to mạnh mẽ kia.

<> Long Khiếu Thiên sửng sốt, lúc này mới phát hiện chính mình vẫn còn thất lễ cầm lấy cổ tay của người ta! Xấu hổ thật!, mới buông tay ra, hắn liền phát hiện chính mình đã bắt đầu nhớ cảm giác của đôi tay mềm mại đầy xúc cảm .

<> “ Bảo chủ.”

<> Dương Trung cùng Triệu Kiệt, lúc này cũng vội vàng chạy tới.

<> “ Báo cáo bảo chủ, chúng tôi đã tìm khắp nơi, vẫn chưa tim thấy được bóng dáng của yêu nã kia.”

<> “ Không cần tìm nữa, nàng ta không có ở nơi này.”

<> Nếu biết mình đã lầm lẩn thì không nên tìm tiếp tục nữa, nhìn thấy bọn họ hai người vẫn còn cầm binh khí trên tay, nhíu mày ra lệnh.

<> “ Tra kiếm vào vỏ đi.”

<> Dương Trung cùng Triệu Kiệt đi theo bên cạnh bảo chủ đã lâu, chỉ cần quan sát sắc mặt liền có thể hiểu được, chú ý thấy vị bảo chủ của mình thưởng ngày tục tằng oai phong không câu nệ tiểu tiết, đột nhiên trở nên nhã nhặn, lịch thiệp, hình như đang lo lắng cho vị cô nương đang đứng bên cạnh, lập tức hiểu được là bảo chủ không hy vọng đao kiếm trên tay hắn sẽ dọa vị cô nương ấy.

<> “ Dạ, bảo chủ.” Hai người vội vàng tra kiếm vào vỏ, nhưng chợt nghĩ đến cô nương nhà ai có thể làm cho bảo chủ của hắn săn sóc đến vậy, tò mò liếc mắt một cái, lập tức đối diện với gương mặt của cô nương đang đứng phía sau bảo chủ.

<> Hai người giật mình, bá một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ

<> “ Các ngươi làm gì? Trúng tà à? ”

<> “ Đại bảo chủ. Nàng ta chính là yêu nữ. ”

<> Thi Dược Nhi cau nhanh đôi mày, thật sự là quá thất lễ, chỗ nào của mình có thể nhìn giống yêu nữ?

<> Nàng đang định lên tiếng phản bác, nhưng một cái gì đó nhanh như chớp lạnh lẽo kề vào cổ nàng, làm nàng không khỏi giật mình đứng im! Bởi vì kề lên cổ nàng là một thanh kiếm, mà người đang cầm chuôi kiếm là nam nhân đang đứng trước mắt kia.

<> “Các ngươi xác định là nàng?” Long Khiếu Thiên trầm giọng hỏi.

<> “Đúng vậy bảo chủ, yêu nữ phá địa lao của chúng ta ngày ấy là yêu nữ này, hóa thành tro thuộc hạ cũng nhận ra được!”

<> Một ánh mắt sắc bén giết không tha hung hăng trừng mắt Thi Dược Nhi.

<> “Yêu nữ, thiếu chút nữa đã bị ngươi lừa, ta rốt cục tìm được ngươi ! ”

<> Trong khoảnh khắc, Long Khiếu Thiên thay đổi đột ngột, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm, đáy mắt lạnh lẽo vô tình trở nên đỏ sẩm kinh người.

<> Thi Dược Nhi cũng nhận ra hắn, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Long Khiếu Thiên.

<> Nam nhân đỉnh thiên lập địa, dáng vẻ khí phách nam nhi đứng trước mặt nàng, người này, đúng là người mà mấy tháng trước từ quỷ môn quan nàng cứu trở về.

<> “Là ngươi.”

<> “Xem ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu!”

<> Nàng sở dĩ trong lúc nhất thời không nhận ra được, là vì nàng lần đầu khi nhìn thấy hắn, hắn thương tích đầy mình, chật vật không chịu nổi, hơn nữa lúc ấy ánh mắt của hắn bị thương, máu tươi đầy mặt, nàng một lòng vì hắn trị liệu, cho nên không hề chú ý đến diện mạo của hắn.

<> Cho tới bây giờ, nàng mới chính thức thấy rõ bộ mặt thật của hắn .

<> “Ngươi muốn làm gì?” Nàng lui ra phía sau từng bước.

<> “Ngươi nói đi?” Mũi kiếm cũng tiến lên từng bước.

<> “Ngươi thật sự là âm hồn không tiêu tan.” Nàng lại lui từng bước.

<> “Nhện độc “Góa phụ đen” mọi người đều nguyền rủa!”

<> Mũi kiếm lại lần nữa đuổi kịp từng bước, ánh mắt chán ghét kia, không biết đem nàng ăn sống nuốt tươi bao nhiêu lần.

<> “Con nhện độc?” Mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc.

<> “Như thế nào, cái này không phải danh hiệu của ngươi sao?”

<> Người này không chỉ một lần kêu nàng là con nhện gì, nàng vẫn nghĩ đến hắn đang mắngngười khác, nay mới phát hiện sự tình có chút không thích hợp, tên này nhất định đang hiểu lầm cái gì.

<> “Ta không phải là con nhện độc, cũng không phải là nhện góa phụ đen.”

<> Hắn hừ lạnh một tiếng.

<> “ Chẳng lẽ ngươi thích người khác kêu ngươi yêu nữ, hoặc là ──”

<> Bạc môi gợi lên một nụ cười mai mỉa trào phúng, lạnh lùng phun ra hai chữ. “Kỹ nữ”

<> Thi Dược Nhi lập tức không nể mặt đến, vốn là đạm mạc vẻ mặt hơn tuyệt lãnh, mắt đẹp lý mạo hiểm lửa giận.

<> Nàng đã bắt đầu nhớ lại, nam nhân này từng khinh bạc nàng như thế nào, nhục nhã nàng như thế nào! Mặc kệ hắn hiểu lầm hay không có cái gì hiểu lầm, hắn đều đã chọc giận nàng.

<> Tốt lắm! Nàng không tìm hắn báo thù, hắn bản thân lại đưa đến cửa.

<> “Yêu nữ hôm nay là ngươi gặp may mắn, ta không muốn máu ngươi làm dơ bẩn nơi này.” Hắn cũng không hiểu vì sao hắn không lập tức xuống tay đâm một kiếm.

<>

Loading...

Xem tiếp: Chương 3

Loading...