21 Tô Hy Tuần vác túi thuốc lên lưng, thấy Ninh Phi quay người đi vào phòng bếp, còn Đinh Hiếu thì trưng ra bộ mặt chẳng hiểu gì cả, hắn không tiện nói thêm nữa, chắp tay cáo từ.
22 Sau khi Tô Hy Tuần kéo A Cương tới trốn sau thân cây, hắn vỗ độp mạnh vào sau gáy A Cương rồi nói: “Thằng oắt con này được lắm, nói dối càng ngày càng lưu loát, học từ ai vậy hả?”A Cương sờ sờ sau gáy, thì thầm: “Không phải là học từ huynh à?”“Hôm nay sao nàng ta lại ra ngoài? Hôm qua còn nghe nói nàng không gây chuyện, không gây ầm ĩ, ngoan ngoãn lắm mà.
23 A Cương chưa cõng người nọ đến gần thì đã hét to: “Đinh đại ca có nhà không? Gọi Đinh đại ca ra mau!” Phía sau hắn có mấy người thấy ồn ào nên đi theo, một đoàn người kéo nhau đến trước nhà Đinh Hiếu.
24 Diệp Vân Thanh khó chịu một thời gian dài, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn nhìn lá cờ vàng óng của cấm quân đang đứng yên đó, không đi tiếp vào rừng rậm rạp, quay đầu lại đã thấy các huynh đệ của hắn.
25 Ninh Phi đã quyết định thì sao có thể quay về chỉ vì một hai câu nói. Nàng tránh đám người đang đánh nhau hăng say kia, đoạt lấy một thanh đao trong tay của thi thể nằm trên đất, chặt đứt hai bên dây buộc ngựa với xe, dỡ càng xe xuống rồi xoay người nhảy lên ngựa.
26 Lại nói đến đêm qua Diệp Vân Thanh đưa Ninh Phi lên núi, lòng đầy cảm xúc. Hắn không ngờ mới rời xa mấy tháng đã gặp lại. Lúc đầu hắn nghĩ sau này sẽ không gặp lại nữa nên cứ băn khoăn mãi, thế mà bây giờ ở cùng một núi, mà có vẻ nàng và Đinh Hiếu qua lại rất thân, nên cũng làm hắn yên tâm nhiều.
27 Ngân Lâm vừa mới tỉnh dậy, thấy đầu đau như muốn vỡ ra. Nàng sờ sờ bên cạnh mình thấy giường trống không. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Hầu gái nằm ngủ ở giường thấp bên dưới thấy nàng tỉnh liền hỏi khẽ: “Công chúa muốn dậy rửa mặt chải đầu ạ?”Ngân Lâm hỏi: “Mấy giờ rồi?”“Đã qua giờ thìn rồi.
28 Vừa tỉnh lại, Ninh Phi mở mắt ra, điều đầu tiên mà nàng nhận biết được chính là đây không phải phòng nàng. Không có tấm chắn tầm nhìn quen thuộc phía trên giường, trước mắt nàng giờ là nóc nhà.
29 Đến khi mọi người tắm gội xong xuôi thì Tô Hy Tuần mới nhảy từ trên cây xuống. Đám người kia kéo nhau rời đi, miệng khẽ ngâm nga mấy bài hát, có vẻ cực kỳ vui.
30 Bầu không khí tức thì đóng băng. Diệp Vân Thanh cảm thấy hắn là người lớn, mà đã là người lớn thì hành xử sẽ chín chắn, khác với trẻ con. Thế là hắn giấu một mớ nghi ngờ xanh tốt mơn mởn hết vào trong bụng, vội vàng đứng dậy cầm cái thìa: “Muội ngồi xuống đi, việc này cứ để ta làm là được rồi.
31 Xe xóc dữ dội, nó phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, thỉnh thoảng lại xóc mạnh một cái suýt hất cả người đang ngồi lên. Lúc ở trên núi nàng từng nghe nói đường phía đông của núi Nhạn Qua khá bằng phẳng, giờ nghĩ lại, cái gọi là “bằng phẳng” này nghĩa là không có bậc thang cao thấp, còn mặt đường có bằng phẳng hay không thì không nằm trong phạm vi người thời này quan tâm.
32 Vừa chạm chân xuống đất, Ninh Phi lập tức chạy lên lầu. Chỉ cần đóng chặt cửa phòng chắc là an toàn rồi. Trực giác của nàng đang cảnh báo liên hồi, cần phải tránh xa cái mầm tai họa ngay.
33 Tô Hy Tuần cứ thấy đau đầu chóng mặt mãi, cho tới khi tỉnh lại thì cảm giác khó chịu này vẫn chưa hết. Hắn còn chưa mở mắt đã thấy trong phòng có những tiếng động khác thường, giống như có người đang cãi nhau vậy.
34 Diệp Vân Thanh nói với Tô Hy Tuần: “Vừa nãy ta về thấy ngươi hôn mê bất tỉnh, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sau đó chỉ vào cái u đã sưng lên thâm đen kia trên trán hắn rồi nói: “Ta chưa từng thấy ngươi bị đánh thê thảm thế này.
35 Mấy tên đạo tặc gọi nàng là “Ninh tỷ” có người cao to, cơ bắp cuồn cuộn; có người trẻ tuổi mặt mũi trắng trẻo không một sợi râu, trên mặt họ đều là vẻ hoàn toàn khâm phục, không có chút gì là không cam tâm tình nguyện.
36 Chỉ trong nháy mắt, tên mặc đồ đen đã nhảy bổ đến gần trước mắt Ninh Phi. Bóng đen nặng nề của hắn càng ngày càng lớn, nhưng điều đó không hề khiến nàng sợ hãi.
37 Khi Tô Hy Tuần ra tay, máu tươi bắn ra, bắn lên mặt Ninh Phi. Hắn hô lên một tiếng, con ngựa đen nhận ra chủ nhân đang ở trên lưng nên dần dần dừng lại.
38 Ninh Phi tỉnh lại lúc nửa đêm, cánh tay đang đau từng cơn nhưng đã đỡ hơn lúc mời đầu nhiều lắm rồi. Vết thương có cảm giác tê tê, có lẽ là do thuốc đắp ở đó.
39 Mới sáng sớm Ninh Phi đã nghe thấy tiếng luyện võ từ ngoài vọng tới. Nàng cực kỳ tò mò. Bình thường vào giờ này thì người trên sơn trại đều dậy cả rồi, nhưng mỗi người đều bận rộn ăn sáng, đến khi qua trưa mới tập trung luyện võ, hôm nay lại tập sớm hơn rất nhiều.
40 Không lâu sau, bữa sáng được đưa tới nơi. Mấy người đàn ông cao gầy gánh mấy thùng gỗ tới. Đến dưới tán cây đa thì mở cái nắp bằng gỗ ra, một mùi hương thơm nức bay ra ngoài.