61 Quãng thời gian đứt đoạn năm năm dường như chỉ nhoáng lên trong một cái nháy mắt, ngày đêm nhung nhớ tương tư, tích tụ chồng lên nhau, đến khi lại một lần nữa gặp nhau, tình yêu càng trở nên nồng đậm.
62 Chu Niệm ôm chặt Sở Mộ, khẽ vuốt lưng anh, dịu dàng mà che chở, qua một hồi mới mềm nhẹ nói, “Đi nhìn mấy căn phòng khác đi, xem có thích hay không, em tốn không ít thời gian để thiết kế, vẫn chờ anh đến đánh giá a.
63 Chu Niệm dời mắt lên tài liệu, ngẩn người một hồi, mới chợt giác ngộ ra ý tứ của Sở Mộ, đặt tài liệu lên cái bàn nhỏ phía trước sô pha, rồi bỗng choàng tay qua eo của Sở Mộ, bất ngờ bồng anh lên, Sở Mộ kinh hô một tiếng, “Làm gì vậy?” “Không xem tài liệu nữa.
64 Bởi vì phải chuyển trường, về sau muốn gặp bạn bè đều rất khó khăn, sau khi Sở Mộ quay về trường, mỗi ngày đều bận rộn, phải sắp xếp công việc ở nơi đây, sau đó còn phải đi thăm hỏi rất nhiều bậc thầy, nói chuyện chuyển trường của mình, còn phải liên hoan với bạn bè để nói lời chia tay, đến khi làm xong tất cả mọi việc, thì đã vừa đúng một tuần trôi qua.
65 Vì sợ mẹ phản đối, ngay cả chuyện chuyển công việc Sở Mộ cũng chưa nói cho mẹ Sở, dĩ nhiên, chuyện tái hợp với Chu Niệm càng chưa từng đề cập qua. Vì vậy, trong lòng vô cùng bất an, từ lúc xuống máy bay, nỗi bất an ấy càng thêm nặng nề.
66 Tắm rửa tẩy đi mệt mỏi, mẹ Sở pha một bình trà dưa hấu đi ra bắt chuyện. Sở Mộ nhìn mẹ đối đãi Chu Niệm rất khách khí, cũng yên tâm, xem ra, mẹ đã tán thành cho anh rồi.
67 Trên bàn ăn, Chu Niệm hướng mẹ Sở một tiếng rồi lại một tiếng gọi mẹ, gọi đến phi thường thân thiết, còn thông thuận hơn cả Sở Mộ, mẹ Sở cũng chỉ hảo hảo tiếp nhận mà thôi.
68 Chu Niệm và Sở Mộ cùng nhau đi gặp người theo đuổi mẹ Sở, cả hai người đều cảm thấy chú Lưu này thật không tồi, là một người tao nhã nho nhã, đồng thời nhìn ra được, ông ấy rất quan tâm mẹ Sở, mẹ Sở mới vừa gọi điện nói con trai muốn gặp ông, thì ở bên kia ông liền thụ sủng nhược kinh(2), còn nói có cần phải gọi con trai ông trở về gặp mặt hay không, bị mẹ Sở cự tuyệt, lúc này mới trịnh trọng chuẩn bị gặp mặt đối phương.
69 Được Chu Niệm dẫn vào phòng khách, thần sắc Sở Mộ vẫn ngây ngốc như cũ, tựa như đang nằm mộng, nhưng, cho dù là mộng, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua tình cảnh này, đình viện(1) duyên dáng tao nhã, cây cối xanh tươi rợp bóng, lặng đứng bên hai làn xe chạy, vườn hoa được cắt sửa chỉnh tề, trải dọc hai bên đường.
70 Chu Niệm dẫn Sở Mộ đi qua một bên hành lang, đi đến trước cánh cửa gỗ, Chu Niệm mở cửa, nói, “Đây là phòng của em, anh sẽ ở đây cùng với em. ” Sở Mộ nhẹ gật đầu, con ngươi có chút ảm đạm, theo Chu Niệm vào phòng.
71 “Mẹ, Sở Mộ đi đường quá mệt, bây giờ đang ngủ. ” Chu Niệm giải thích với mẹ Sở, rồi tiến lên hỏi bà ở đây có quen hay không. “Ở đây cái gì cũng tốt, dĩ nhiên là quen rồi.
72 “Cậu sao vậy? Không vui?” Tuy Sở Mộ đã đoán được Chu Niệm đang ghen, nhưng mà, anh không thể lý giải được Chu Niệm ghen cái gì, hơn nữa vì sao mà ghen.
73 Người hầu đến mời hai người vào nhà. Thì ra Tần Uyển đã tới, ở trong phòng khách lầu một, Tần Uyển đang nói chuyện cùng mẹ Sở. Chu Niệm và Sở Mộ đi đến, Tần Uyển vô cùng nhệt tình bắt chuyện cùng Sở Mộ, sau đó, hỏi thăm tình hình gần đây của Sở Mộ, Chu Niệm ngồi ở bên cạnh phụ chuyện một hồi, rồi xin phép mọi người rời đi.
74 Vì lúc tối bàn chuyện hôn lễ với Chu Niệm rất lâu, nên sáng sớm hôm sau Sở Mộ thức muộn. Chu Niệm đã đi xử lý sự vụ khẩn cấp, Sở Mộ tỉnh dậy không lâu, hắn liền gọi điện thoại cho anh, nói xin lỗi vì mình đi sớm, rồi còn nói sẽ nhanh trở về, lại nói thêm một vài chuyện khác, sau đó gác máy.
75 Chạy vào cơn mưa, cơn mưa lớn như đã tích từ lâu ào ào nện xuống, đánh đau cả người, gió phần phật thổi, người ở trong gió như một trang giấy trắng, một khi mất khống chế sẽ bị thổi đi.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 21