61 Chương 48Trong cuộc du hành lần cuối của tôi đến California để hoàn tất việc chuyển thể kịch bản cho cuốn phim của Tri-Culture Studios, tôi đụng đầu với Osano ở đại sảnh của khách sạn Beverli Hills.
62 Chương 49Một thời gian ngắn sau khi cuốn phim ra mắt khán giả, tôi đến Đại sảnh đường Camegie dự cuộc hội thảo của phong trào quốc gia giải phóng phụ nữ với Osano và Charlie Brown.
63 Chương 50Charlie đã đưa Osano vào Bệnh viện Saint-Vincent, vì thế chúng tôi nhất trí gặp nhau tại đó. Khi tôi đến nơi, Osano đang nằm trong phòng riêng và Charlie ở bên ông, ngồi trên giường để ông đặt một bàn tay trong lòng nàng.
64 Cuộc đời một nghệ sĩ không phải là cuộc đời viên mãn (An artist's life is not a fulfilling life). Hãy khắc lời bi kí đó lên mộ chí của tôi. Tôi chờ một hồi lâu trong phòng khách.
65 Chương 51Tôi không có lịch sử. Đó là điều Janelle không bao giờ hiểu. Rằng tôi “tự khởi động” vào đời, thân lập thân, hoàn toàn không nhờ vả được ai, bởi chẳng hề biết đến ông bà, cha mẹ chú bác, cô dì hoặc bạn bè của gia đình hay ngay cả một người họ hàng xa loại “bắn ba lần ca-nông chưa tới” cũng không nốt.
66 Chương 52Khi Culli nhận được lệnh triệu tập tại dãy phòng điều hành của Gronevelt, anh gọi điện cho Merlin. Culli biết Gronevelt muốn gặp anh vì chuyện gì và anh biết anh phải bắt đầu nghĩ đến một cánh cửa thoát khẩn cấp.
67 Chương 53Tôi đến Vegas khá muộn trong ngày, khi trời đã vào đêm và Gronevelt mời tôi dùng bữa tối nơi dãy phòng của ông. Chúng tôi uống vài li rượu và mấy người phục vụ mang đến một bàn nhỏ với bữa ăn tối trên đó.
68 Chương 54Gronevelt cấp cho tôi một dãy phòng, với phòng khách được trang trí bằng các đồ vật màu nâu sang trọng, những màu sắc được điều phối theo phong cách phổ thông ở Vegas.
69 Chương 55 (Chương kết)Tôi đau khổ, tuy thế tôi vẫn không hiện hữu. Tôi là ẩn số X trong một phương trình vô định. Tôi là một thứ bóng ma trong đời sống đã đánh mất mọi khởi đầu và mọi kết cuộc.