21 Còn tính tình tôi nữa, theo như Bích nhận xét thì tôi thường chả thèm suy nghĩ kỹ trước khi nói, nên một số bạn bè rất buồn lòng vì tôi, dù sau đó biết tôi không có ý gì, họ vẫn bớt dần đi mối thiện cảm với tôi.
22 Mùi xào nấu thơm tho bay qua cửa sổ đánh thức tôi dậy. Nắng đã lên chói sáng, tấm màn cửa phât lay, trời trong xanh và gió nhẹ nhàng báo hiệu một ngày đẹp.
23 Bỗng. . . rầm. . . Tôi thấy mình đang ngồi phệt xuống lề đường, đau ê ẩm, may mà ở đây là một lớp cỏ dày. Chiếc xe đạp của tôi cũng ngã chỏng chơ, hai bánh còn quay vòng vòng bên cạnh một chiếc xe Dream láng cóng màu rêu đậm đứng sừng sững hiên ngang.
24 Tôi dõi mắt theo bầy chim sẻ đang chuyền cành trên mấy sợi dây điện, quên mất anh ta đang đứng cạnh tôi kiên nhẫn đợi chờ.
- -Kìa cô, cô nghĩ gì vậy?
Tôi ngồi lên xe đạp:
- -Mắc mớ gì ông, tôi đi đây.
25 Tôi cẩn thận tháo lớp giấy hoa, một chiếc hộp da màu đen bóng loáng, bên trong là "chút quà nhỏ" của chú Vinh: chiếc đồng hồ xinh xắn mặt vuông, dây bằng vàng 18k được chạm trổ rất mỹ thuật nổi bật trên nền nhung mịn màu đỏ thắm.
26 Mọi người ngồi chung quanh chiếc bàn tròn trải khăn trắng, ở giữa là một bình hoa bất tử, những cành dài mang từng đóa tròn cánh cứng cong cong màu vàng óng rất dễ thương.
27 Đến phiên tôi chiếu tia nhìn chăm chú về phía chú Vinh, nói ngay:
- -Con thấy tính tình chú Vinh vẫn như cũ nghĩa là sâu sắc, chân thành. Còn ngoại hình chú thì rắn chắc khỏe mạnh hơn, đặc biệt là chú đen hơn trước rất nhiều, do đó con thấy chú giống.
28 Sáng nay, tôi ra sạp vải mẹ chơi. Chợ thưa khách, mẹ và dì Đào ngồi chống cằm nhìn người qua lại:
- -Mẹ ơi, con đói bụng quá à.
Mẹ mở bóp đưa cho tôi tờ bạc:
- -Ra đầu chợ ăn sáng rồi về coi hàng, mẹ và dì Đào đi công chuyện chút xíu.
29 Tiếc ghê, hôm kia Thoại có ngỏ ý đến học chung với tôi nhưng tôi cứ hẹn là để chờ kết quả đã, không biết bây giờ Thoại đã học đến đâu rồi, có chờ tôi không.
30 Giọng ba ngậm ngùi:
- -Ba thật xấu hổ vì không lo đầy đủ cho con, ba lại có lỗi với má con. . .
- -Ba đừng buồn nữa ba ạ, chuyện đã qua rồi, vả lại dì Loan cũng rất tốt với con.
31 Nơi đây người ta chưng bày rất nhiều chậu kiểng, những cây nhỏ xinh được trồng tỉa vén khéo mang dáng dấp long, ly, qui, phụng thật mỹ thuật, điều tôi không bằng lòng là bình hoa đặt trên bàn, những cánh hồng nhân tạo tuy đẹp đấy nhưng khô khan và cứng ngắt làm sao.
32 Lòng tôi như nở hoa, tôi muốn hét to lên cho mọi người cùng nghe, cùng chia vui với tôi. Để dằn nỗi vui sướng dâng trào, tôi uống vội một hớp nước. Anh Trí vẫn nhìn tôi âu yếm:
- -Còn một chuyện anh chưa nói với em, sáng nay Thoại có sang tìm em, nó có ý định rủ em ôn thi vào đại học, em tính sao?
Tôi vui vẻ:
- -Em cũng định vào kinh tế như Thoại, anh Trí ơi, chiều nay em bắt đầu ôn tập nhé.
33 Tôi say sưa học bài. Tôi mê man làm toán đến nỗi không còn để mắt đến những dòng chữ tường thuật các trận đấu diễn ra mỗi ngày trên những trang báo in hình cầu thủ lộng lẫy mà dì Phượng thường mua về.
34 Tôi tỉnh giấc trong không gian yên lặng của đêm khuya, hương ngọc lan theo gió qua cửa sổ tỏa xuống giường tôi mùi thơm tinh khiết dịu dàng. Một tiếng hát mỏng như sương khói ru êm tâm hồn tôi, tôi sung sướng nhận ra bài hát mẹ thường hát bên ba lúc tôi còn nhỏ xíu, âm thanh quen thuộc đó đã từ rất lâu tôi ao ước được nghe lại.
35 Dì Phượng ôm lấy vai tôi:
- -Con gái Huế đa sầu đa cảm lắm cháu nờ, giống làm chi cho khổ - Rồi dì vỗ nhè nhẹ vào tay tôi - Cháu giống bên nội nhiều hơn, xinh đẹp và khỏe mạnh.
36 Tôi thoáng đỏ mặt, sao tay chân bỗng trở nên thừa thãi. Suốt buổi học chung hôm nay, tôi cắm cúi làm bài, không dám nhìn Thoại và cũng chả nói một câu nào.
37 Chú Vinh bưng ly nước uống một hơi:
- -Chú cứ yên trí, không một tên trộm nào dám đột nhập vào đây đâu.
Tôi đứng dậy:
- -Để cháu đi dọn phòng cho chú.
38 Tôi choàng tỉnh thức giấc. Dì Phượng đang tròn xoe mắt hãi hùng:
- -Minh ơi. . có. . có người. . nơi cổng. . .
Tôi hỏi một câu rất vô duyên:
- -Ai vậy dì?
Dì Phượng sợ líu cả lưỡi:
- -Ơ.
39 Chú Vinh đưa cho bác ly cà phê:
- -Uống cho tỉnh táo rồi kể cho chúng tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra?
Nét mặt của bác Thống bỗng trở nên nhăn nhó như đang cố nén một cơn đau vừa dậy lên:
- -Vinh ơi, Mộng Đào đi mất rồi, Mộng Đào bỏ tôi rồi.
40 Bích không vào đại học nhưng đã tìm được hướng đi của mình, vậy là chỉ còn mình tôi đứng lại bên đường nhìn những bước chân chim của Thoại, Tuấn, Khoa.