41 -Sao vậy cô bé? Cháu thích tạo bất ngờ cho người khác vậy hả? -Ông Long cười đùa. Hạ Vy lúng túng, đúng là cô cũng thật vô ý, nhưng thôi, việc đó ko quan trọng.
42 Một ngày mới bắt đầu ở ngôi biệt thự yên tĩnh. Tiết trời vẫn hơi giá buốt dù đã sắp sửa mùa xuân. Không khí não nề của mùa xuân vẫn ngoan cố chưa chịu đi cũng như Hạ Vy còn lười biếng thu mình trong chăn.
43 Gió buổi sáng lạnh giá kéo đến từng đợt. Làn nước trong xanh buốt giá nơi mặt hồ càng làm đôi tay Hạ Vy lạnh cóng. Cái xô nước lớn cứ vật vã trên mặt hồ, chao đảo lẩn tránh dòng nước lạnh khiến cô gái nhỏ càng giận giữ hơn.
44 Hạ Vy bất giác làm rơi cái ca trên tay, linh cảm có chuyện xấu sắp xảy đến. Bà Mai nổi giận, cô cũng ko được yên. Minh Dương bối rối giải thích : -Mẹ! Chuyện ko phải vậy! Là do.
45 Giờ ra chơi ồn ào, ko gian bị choán lấy bởi tiếng hò hét chói tai và Hạ Vy thì gần như cách biệt khỏi tất cả. Cô ngồi một mình ở ghế đá, miệng mỏi mệt nhai bỏng ngô để nuốt trôi buồn bực.
46 Gió khẽ vờn quanh những tán cây lớn trơ trụi. Một thứ âm thanh xào xạc ấm hệt như giọng ai đó thân thương đang thầm thì bên tai. Nam sinh ngồi xuống cạnh Hạ Vy, có chút thở dài và nụ cười nặng trĩu, ưu tư nhìn cô gái nhỏ.
47 Đêm lạnh dần buông bao trùm lên mọi vật, bủa vây thứ cảm giác giá buốt tận trí óc. Gió quật mạnh vào từng ô cửa kính vang lên âm điệu rợn tai. Ngôi nhà rộng lớn đầy nỗi bất an, tiếng kim đồng hồ tích tắc văng vẳng kích thích nhịp tim đập mạnh hơn, mạnh hơn.
48 Siêu thị ồn ào bày bán đầy những mặt hàng trông đến ngon mắt. Những thứ đồ ăn sẵn, cá, thịt ở khu hàng đông lạnh. . . Cô gái lăng xăng chạy khắp, đứng nhìn mọi thứ e ngại, gãi đầu : -Mua gì được đây? Có bao giờ mình đi chợ đâu! Việc đi chợ lâu nay vốn là bác Hoa đảm nhiệm, sáng nay bỗng dưng đau bụng, xui xẻo thế nào lại giao ngay lại trọng trách nặng nề cho Hạ Vy.
49 Bầu trời dịu nhẹ, trong xanh, có thể nói là một ngày đẹp trời, nhưng lòng người thì đầy u ám. Hạ Vy buồn lắm, giống khi cô bị bố mắng vậy. Bà Mai vốn rất tốt với cô, nhưng sao giờ lại như vậy? Nổi nóng bất kì lúc nào, cứ như cô là chất xúc tác để cơn giận giữ bùng phát lên trong đầu bà vậy.
50 Hạ Vy rời khỏi ngôi biệt thự cũng đã được hai ngày, cả bốn người trong gia đình đó ai cũng có phần trống trải trong lòng. Bé con thì khỏi nói, chẳng có ai chơi cùng, chẳng có ai luyên thuyên trên trời dưới đất cùng.
51 Tự trong đầu Ánh Nguyệt ý thức được kẻ đã sát hại gia đình mình, và tất cả mọi thông tin về vụ án đấy đều được bưng bít cẩn thận. Chẳng ai nhắc đến nó nữa sau đám tang của bố mẹ và anh trai cô.
52 Ngôi trường vẫn bị cái ồn ào náo nhiệt bao phủ khắp. Tiếng đập bàn ghế, tiếng thước lạch cạch tạo nên thứ âm thanh hỗn độn khiến người ta đau đầu. Có điều gì đó bất ổn khi giờ ra chơi đã kết thúc mà cửa lớp b2 vẫn chật cứng vì sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt.
53 -Chắc cậu biết lí do vì sao Minh Dương trở nên đáng sợ như vậy? -Nhật Quang hỏi. Hạ Vy cúi đầu, buồn bã : -Tôi chỉ mới đoán ra thôi. Là tại tôi, đúng chứ.
54 Chiếc xe đen bóng dừng lại trước ngôi nhà nhỏ, hai bên là hàng râm bụt đỏ chói. Trước sân có vài cây hồng đang độ nở hoa. Người phụ nữ bước ra, trên tay cầm bình nước lớn, chăm chút từng nụ hoa nhỏ.
55 Buổi sáng bình yên. Chỉ có tiếng sóng xô vào bờ làm tan biến bọt nước trắng. Nhớ lại hôm qua, quả là một ngày kinh hoàng. Minh Dương nhận ra rằng mình vốn là kẻ đê tiện, nhút nhát.
56 Sau một hồi lâu chờ đợi, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Con người luôn ghét cảm giác phải chờ đợi, giống như biết bị bỏ mặc bên lề đường mà vẫn phải chấp nhận đứng yên.
57 Tiếng điện thoại bỗng dưng làm ồn lúc nửa đêm. Minh Dương đưa tay sờ soạn đầu dường, mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình. Ánh sáng làm chói mắt nên cậu cũng chẳng cần bận tâm đầu dây bên kia là ai.
58 Gió khẽ vờn trên tà áo trắng của thiếu nữ 16 tuổi. Trong sâu thẳm trái tim cô có chút hồi hộp nhưng lí trí thì đang vô cùng lo lắng. Chẳng biết lát nữa khi ngồi cùng xe với chàng trai ấy, cô sẽ phải làm gì, nói gì, ánh mắt ra sao?KÉT! Tiếng phanh xe kéo dài thay lời chào buổi sáng.
59 Ông Thiên tiến lại đỡ Hạ Vy đứng dậy. Cô con gái đã quá mệt mỏi vì cơn đau nơi sâu thẳm trái tim, cũng chẳng còn sức để từ chối sự giúp đỡ của cha mình.
60 Bốn người đi bộ men theo con đường dẫn vào khu rừng. Tiếng chim líu lo và cả tiếng lá nhẹ nhàng chạm mặt đất. Gió vẫn thổi đâu đó đem theo sự heo hút và hoang vắng.