Như Chưa Từng Quen Biết Ngoại Truyện Mối Lương Duyên Trời Đánh – Hoàn
Chương trước: Hậu Ký
Ngoại truyện: Mối lương duyên trời đánh
Ngoại truyện 1: Đấu trí
Kỷ Ngôn Tắc biến mất trong nửa năm, giờ đây bỗng nhiên lại rơi từ trên trời xuống, xuất hiện trước mặt Viên Nhuận Chi. Không hề có dự báo trước, Chi Chi chẳng còn để tâm được điều gì khác nữa, cô ôm mặt khóc nức nở.
Viên Nhuận Chi khóc chẳng khác nào Hoàng Hà dậy sóng, khó lòng kiềm hãm được, chỉ cần đưa mắt nhìn anh là nước mắt lại tuôn trào. Sau cùng, Kỷ Ngôn Tắc bất đắc dĩ phải dùng nụ hôn nồng nàn, ấm áp mà cuồng nhiệt mới kết thúc được cơn thủy tai đáng sợ này.
Theo lí mà nói, tiểu biệt thắng tân hôn. Khoảng thời gian nửa năm xa cách không hề khiến họ trở nên xa lạ mà ngược lại, còn thân thiết và trân trọng đối phương hơn.
Tuy nhiên, trong lòng Viên Nhuận Chi lúc này lại ẩn chứa nhiều áy náy và hối hận. Đối với chuyện năm trước, Chi Chi trốn lủi như một chú gà ngố, Kỷ Ngôn Tắc không hề nhắc đến chứ đừng nói là trách móc gì cả, hơn nữa còn đối xử với cô tốt hơn trước rất nhiều lần. Có điều, cô lại tự trách bản thân mình.
Viên Nhuận Chi nỗ lực muốn quên chuyện này, thế nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện đó, cô thường tự thưởng ình vài cái tát. Mắng mình lẽ ra phải gọi là “Viên Nhuận Trư” mới đúng.
Dần dần, mỗi lần đối diện với Kỷ Ngôn Tắc, Viên Nhuận Chi thường vô cùng thận trọng, nói chuyện không còn xếch mày trợn mắt như trước kia nữa mà giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. Theo cách Tăng Tử Kiều miêu tả thì chính là: “Ngậm trong miệng sợ tan mất, còn đặt trong lòng bàn tay thì lại sợ bay.”
Tuy rằng ngoài miệng thẹn thùng không nói gì, thế nhưng trong lòng Viên Nhuận Chi lại vô cùng kiên định, gật đầu chẳng khác nào gà mổ thóc. Theo lí thường, con vịt đã luộc chín rồi đưa lên miệng mà lại để bay mất thì vô cùng đáng tiếc. Nếu chú vịt này đột nhiên bay trở lại thì làm gì có chuyện cô không mở miệng “xơi” ngay chứ? Một người đàn ông “ba tốt” đầy ưu điểm như Kỷ Ngôn Tắc, Viên Nhuận Chi nghĩ có cầm đèn đi từ đầu đến cuối sông Trường Giang cũng chẳng thể nào tìm được. Cho nên, nếu để lỡ mất anh thì e rằng cả đời này cô cũng chẳng còn cơ hội nào tốt hơn nữa.
Trước hành động thận trọng hết mức này của Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc chẳng biết nên khóc hay cười. Có điều, anh chẳng hề nói thẳng thừng bảo cô không phải làm như vậy, ngược lại còn để mặc cô thích làm gì thì làm. Cảm giác lúc nào Chi Chi cũng nhớ đến anh, mong anh về, bất cứ lúc nào cũng đặt anh trong tim khiến anh vô cùng ấm lòng và hạnh phúc. Chỉ cần được thấy cô trong tầm mắt của mình, anh thấy dù có phải làm gì cũng đều xứng đáng.
Có lẽ được người khác yêu chiều không chỉ là quyền lợi của riêng phụ nữ. Đàn ông cũng hi vọng được đối phương trân trọng, yêu thương.
Kỷ Ngôn Tắc bất giác đưa mắt nhìn Viên Nhuận Chi đang mải mê vào mạng, cô lắc lư thân người trước màn hình chẳng khác nào một chú sâu đáng yêu.
“Ây da, thật đáng ghét, lại thế rồi” Viên Nhuận Chi cằn nhằn, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Kỷ Ngôn Tắc vẫn nghe rõ.
“Làm sao thế?” Kỷ Ngôn Tắc đặt tờ báo xuống, đi về phía cô.
Viên Nhuận Chi nghe giọng nói của anh, giật thót cả tim, lập tức quay người lại dùng thân thể che chắn màn hình laptop thật kín rồi lắp ba lắp bắp: “Em, em, em… không… không sao cả… Anh cứ tiếp tục đọc báo đi, không cần lo… lo cho em”
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc đoán chắc là cô đang gặp vấn đề gì đó. Anh đi đến trước bàn, nhìn cô từ trên xuống dưới, bất giác cau chặt đôi mày.
Viên Nhuận Chi ngước đầu lên rồi lại lắp bắp nói: “Anh… anh cứ tiếp tục đọc báo… đọc báo đi! Em… em, không sao cả” Do thân hình anh cao lớn lại đứng cạnh nên Chi Chi cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô từ từ đứng dậy, khom lưng đưa người về phía trước, vẫn không quên bảo vệ màn hình laptop thật kín kẽ.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn Viên Nhuận Chi vài giây, cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải nhưng không dám đối diện với ánh mắt của anh. Anh từ từ áp người xuống, đưa khuôn mặt tuấn tú lại gần Chi Chi, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: “Em khẳng định? Em thật sự không sao hết?”
Một sự quyến rũ đầy lộ liễu! Viên Nhuận Chi bất giác liếm đôi môi hơi khô của mình, căng thẳng lên tiếng: “Em, em, em thực sự không sao cả…”
Kỷ Ngôn Tắc khẽ mím môi lại, sau đó nhếch mày lên, gật đầu nói: “Chi Chi, em có biết không, em có một tật lạ?”
Thái độ của anh thâm sâu khó đoán.
“Là tật gì chứ?” Viên Nhuận Chi chau đôi mày lại. Dường như bản thân cô không chỉ có duy nhất một tật, nếu câu này để cho dì nghe được, chắc chắn dì sẽ nói số tật của cô có ngồi đếm ba ngày ba đêm cũng không hết được.
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miện cưới: “Mỗi lần em lắp bắp thì chắc chắn có vấn đề xảy ra.”
Viên Nhuận Chi thở hắt một hơi, quả nhiên đứng trước mặt anh, cô chẳng khác nào con gà bị vặt sạch lông, không thể che giấu được gì.
Kỷ Ngôn Tắc đưa tay vuốt ve đôi má của Chi Chi rồi hỏi: “Là em không cẩn thận lỡ tay ấn vào trang mạng tình ái không nên xem nào đó, sau đó máy tính bị virut đúng không?”
Mỗi lần máy tính bị virut, Chi Chi đều có bộ dạng hoang mang, hoảng hốt thế này, sau đó chạy đến trước mặt anh hùng hồn tuyên bố phần mềm diệt virut ở máy quá vô dụng.
Khuôn mặt Viên Nhuận Chi ửng đỏ: “Em đâu có ấn nhầm gì đâu…” Có anh ở đây, cô cần gì phải xem mấy trang mạng sắc tình đó chứ?
Anh đã quá quen với những câu trả lời kiểu này, liền phẩy tay ra hiệu cô tránh ra định cài đặt lại máy tính cho cô.
“Máy… máy tính không sao hết” Chi Chi không những chẳng rời đi mà thân thể còn tiến sát hơn về phía trước.
“Hả?” Viên Nhuận Chi vẫn đang lắp bắp, nếu đã như vậy xem ra sự việc còn nghiêm trọng hơn anh tưởng. Hình như gần đây cô rất thích lên mạng, thường hay ngồi gõ bàn phím loạn xạ. Nghe nói, chat mạng vô cùng nguy hiểm.
Kỷ Ngôn Tắc lại phẩy tay ra hiệu cô tránh ra thêm lần nữa. Viên Nhuận Chi vẫn lắc đầu đầy kiên định, cô định gập máy tính lại để anh không nhìn thấy. Tuy nhiên, cô nhanh, anh lại càng nhanh hơn, chỉ trong một giây anh đã nhanh chóng chặn ý định của cô lại. Thứ mà cô một lòng muốn che giấu cuối cùng đã bại lộ.
Kỷ Ngôn Tắc thấy trên màn hình lớn là một bức thư điện tử, nhìn qua nó cũng bình thường như mọi bức khác nhưng khi đọc nội dung thì nó lại không hề tầm thường chút nào, đây là một lá thư thách thức.
Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn Viên Nhuận Chi, cô mím môi lại, sau đó từ từ lui ra phía sau. Anh kéo cô lại gần, ôm chặt rồi cùng ngồi xuống ghế, đưa bàn tay thon dài của mình nhấn vào chuột bắt đầu “thưởng thức” bức thư.
Nội dung thư này bắt đầu bằng vài tấm ảnh, đó là mấy tấm hình phụ nữ gợi cảm của nhiều nước khiến đàn ông nhìn thấy cũng phải rạo rực tâm hốn. Hơn nữa, những khuôn mặt trong đó đều khá quen như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi, đương nhiên, trọng điểm không nằm ở mấy tấm này mà là tấm ảnh sau cùng. Nhìn tấm ảnh đó, có thể thấy rõ nhân vật chính là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người đang ngáp ngủ, có mái tóc rối bời như tổ gà, mặc một bộ áo bơi màu hồng, nằm trên bãi cát mà chảy cả nước miếng, chẳng có chút hình tượng nào hết. Ngực người phụ nữ này lép kẹp như đại thảo nguyên xanh tốt, hoàn toàn đối lập với những người phụ nữ gợi cảm trong mấy tấm hình trước đó.
Đưa mắt nhìn sang Viên Nhuận Chi đang ngồi trong lòng mình, Kỷ Ngôn Tắc cô gắng kìm nén nụ cười nói: “Đây là ảnh chụp từ lúc nào vậy? Không ngờ anh lại chưa từng được chiêm ngưỡng.”
Viên Nhuận Chi vội che màn hình rồi nói: “Đây, đây… không phải là em, không, không… phải em, tuyệt đối không phải là em”
Kỷ Ngôn Tắc nhướng mày: “Vậy đây là chị em sinh đôi của em sao?”
“Đương nhiên không phải.” Viên Nhuận Chi sắp thổ ra máu rồi!
Thật quá nhục nhã! Vào khoảng thời gian trước, khi công ty tổ chức đi đảo Bali du lịch, Viên Nhuận Chi chơi trên biển mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay, kết quả lại bị người ta chụp trộm. Nếu hôm nay không nhận được thư điện tử thì cô cũng chẳng hề biết sự tồn tại của tấm hình này. Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn cả chính là bức thư này do bố của Kỷ Ngôn Tắc – ngài Modolna gửi tới, hay nói một cách khác thì là do Modolna tiên sinh đã chụp. Điều này đồng nghĩa với việc bố chồng tương lai đã chụp trộm ảnh mặc bikini bên bờ biển của cô con dâu tương lai. Tuy rằng ông bố chồng tương lai này không thừa nhận người con dâu là cô, nhưng xét về thứ bậc, chuyện này cũng quá đỗi biến thái, thực sự không còn hợp luân thường đạo lí nữa.
Không biết Kỷ Ngôn Tắc có kế thừa loại gen xấu này từ cha mình không, chỉ nghĩ đến đây thôi là Viên Nhuận Chi lại ớn lạnh cả sống lưng. Cô đang suy nghĩ linh tinh gì đây?
“Em lạnh sao?” Kỷ Ngôn Tắc dường như cảm nhận được điều gì đó, anh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi thăm nhưng vẫn đặt sự chú ý của mình vào bức thư kia.
Kỷ Ngôn Tắc di chuyển chuột, tiếp tục đọc những dòng bên dưới, phía dưới bức ảnh của Viên Nhuận Chi là một dòng chữ mang tính thách thức: “Cô đã xem những bức ảnh so sánh ở trên chưa? Nha đầu, liệu cô có muốn đập đầu vào tường tử tự vì quá xấu hổ không?”
Xem ra người đưa lời bình phẩm này rất nhạy bén, sắc sảo. Khi thấy tên người gửi là Modolna, khuôn mặt Kỷ Ngôn tắc hiện rõ nụ cười ấm áp. Ha ha, phụ vương vĩ đại của anh xem ra vẫn chưa hề bỏ cuộc.
Kỷ Ngôn Tắc ngước đầu nhìn Viên Nhuận Chi rồi hỏi: “Em đã đập đầu vào tường chưa?”
Ngay tức khắc Viên Nhuận Chi ưỡn thẳng ngực, cho dù cách biệt giữa ưỡn và không ưỡn chẳng khác nhau là mấy.
“Làm gì có chuyện đó? Ngài ấy đang tức giận vì em đã cướp mất đứa con trai bảo bối của mình, cho nên định dùng thứ này để chọc tức em mà thôi. Hưm, em sao có thể mắc lừa được? Nể tình ông ấy là bố của anh, em coi như đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân.” Viên Nhuận Chi còn lâu mới chịu cúi đầu nhận thua, mỗi lần nhận được những bức thư điện tử mang tính thách thức này, cô lại càng kiên cường hơn. Cô tìm những bức anh ngọt ngào chụp cùng Kỷ Ngôn Tắc gửi lại để chọc tức bố anh.
Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười bình thản, Viên Nhuận Chi thực sự quá mãnh liệt, gặp mạnh càng thêm mạnh. Phụ vương chọc tức cô như vậy, chắc chắn không được chút kết quả gì, nếu không cũng chẳng phải khổ sở đến mức này.
Anh tiếp tục di chuyển chuột xuống phía dưới, mãi cho tới tận dưới cùng, ở ô trả lời nhanh chưa gửi đi có nội dung như sau: “Ngực to thì có gì ghê gớm? Định làm vú nuôi sao? Định đọ sữa cùng với ai? Chẳng phải ngực của bò sữa còn to hơn sao? Tại sao ngài không gửi cả bức ảnh của bò sữa tới đây? Thông thường đi cùng hai chữ “ngực bự” chính là “óc teo”, con trai của ngài thông minh là vậy, đương nhiên chỉ hợp với người phụ nữ thông minh như cháu thôi. Xin ngài hãy bỏ cuộc đi!”
Quả nhiên không sai. Đây đích thực là phương thức chiến đấu của Viên Nhuận Chi, lấy độc trị độc.
“Có cần anh ấn nút gửi đi thay em không? “Kỷ Ngôn Tắc đưa lời hỏi.
Thôi chết toi rồi! Đã bị anh phát hiện rồi! Thế nhưng… dường như anh không hề trách cô không biết kính trên nhường dưới. Cô cảm thấy nghi hoặc: “Em nói chuyện với bố anh như vậy, anh không thấy tức giận sao?”
“Tại sao lại phải tức giận? Em nói không sai chút nào.” Kỷ Ngôn Tắc thật thà lên tiếng.
Nhuận Chi lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, không gửi nữa.”
Cô đưa tay định đóng bức thư lại thì bị anh ngăn cản: “Tại sao lại không gửi nữa?”
Kỷ Ngôn Tắc kích nhẹ vào chuột, bức thư nhanh chóng được gửi đi. Lát sau màn hình hiện lên hộp thư đến, anh nhận ra phụ vương thân yêu của mình không chỉ gửi một bức quấy rối đó.
Kỷ Ngôn tắc đọc từng bức một, nội dung hầu như đều tương tự nhau, chẳng qua là những bức ảnh mang tính đả kích mà thôi.
Ví dụ như bức thư anh đang đọc lúc này, là hình ba người phụ nữ với những cặp đùi gợi cảm, xinh đẹp. Viên Nhuận Chi đương nhiên cũng không khiến anh thất vọng, đáp lại rằng: “Chân ngắn thì có tác dụng gì? Định tổ chức thi chạy giữa thỏ và rùa sao? Chân của thỏ dài hơn rùa gấp mấy lần liền, không phải sau cùng vẫn thua sao? Thực tế đã chứng minh không phải cứ dài là nhất định sẽ giỏi. Chân ngắn sức khỏe mạnh. Xin ngài hãy bỏ cuộc!”
Hoặc như một bức khác, toàn là những mỹ nữ khí chất, người biết cắm hoa, người giỏi trà đạo, người nấu ăn ngon, người tốt nghiệp đại học danh tiếng, có người lại thông thạo tám thứ tiếng trên thế giới. Vậy mà tâm tư của Viên Nhuận Chi vẫn vững như kiềng ba chân: “Biết cắm hoa? Muốn mở cửa hàng bán hoa chắc? Giỏi trà đạo? Định đi bán trà sao? Biết nấu ăn? Định làm người giúp việc theo giờ sao? Thông thạo tám thứ tiếng? Có baidu (trang mạng lớn nhất Trung Quốc), ngôn ngữ toàn cầu đều không thành vấn đề. Tốt nghiệp đại học danh tiếng thế giới? Chẳng phải cũng là trường học thôi, có lợi hại đến mấy cũng không đọ được với việc cháu và con trai bác cùng tốt nghiệp tại một trường. Tìm người có học lực giỏi hơn con trai mình, không phải ngài đang cố tình giẫm đạp lên lòng tự tôn của anh ấy? Thật là thất sách quá! Xin ngài hãy bỏ cuộc đi!”
Cho dù ngài Modolna có chọc tức thế nào thì Viên Nhuận Chi vẫn hùng hồn, dũng cảm phản công lại kịch liệt.
Kỷ Ngôn tắc xem hết các bức thư, liếc mắt nhìn Viên Nhuận Chi mà lòng đầy nghi hoặc, khuôn mặt cô ửng đỏ, hai ngón tay đan vào nhau thẹn thùng.
Viên Nhuận Chi nhỏ nhẹ lên tiếng: “Em biết mình không sánh được với những mỹ nữ mà bố anh đã gửi tới, thế nhưng em yêu đời, em khỏe mạnh, em hoạt bát”
“Ừm, em chính là ưu lạc mỹ của anh.” Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười nói.
“Hưm, ai thèm là trà sữa của anh chứ?” Viên Nhuận Chi bực bội đập nhẹ lên vai anh rồi nói: “Anh đang cười em sao? Em nói cho anh biết, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa đâu. Bản cô nương đã chọn anh rồi, anh đừng hòng chạy thoát.” Nói xong cô liền ôm chặt lấy anh.
Kỷ Ngôn Tắc là của cô, không ai có thể cướp đi được. Kỷ Ngôn tắc đưa tay ôm Viên Nhuận Chi vào lòng, anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô, mỉm cười tươi tắn.
Với hiểu biết của mình về phụ vương, ngài không phải là một người rảnh rỗi để gửi những bức thư quấy rối vô vị kiểu này. Phụ vương không ngừng gửi ảnh rồi viết thư cho Viên Nhuận Chi, điều này đồng nghĩa với việc ngài đã mặc nhận cô là con dâu tương lai của mình. Chỉ có điều cô vẫn cứ ngô nghê, sợ hãi, cảnh giác như vậy mà thôi.
Bị trói lên máy bay, ép buộc phải quay về đảo Barrents, cách nhau cả đại dương xanh biếc, cả vùng trời vạn lí, cảm giác mất mát đó khiến Kỷ Ngôn Tắc càng cảm nhận sâu sắc rằng, nếu chỉ có một mình thì sẽ cô đơn như thế nào.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Chi Chi rồi mỉm cười nói: “Anh còn có thể chạy đi đâu được nữa? Cho dù anh có chạy đến chân trời góc bể thì hình bóng em vẫn luôn bên anh, trong tâm trí anh, không thể xóa nhòa được.”
Viên Nhuận Chi mím môi cười hớn hở, có phần thẹn thùng lên tiếng: “Sến súa… em đi tắm đây! Sáng mai còn phải quay về thị trần Đào Hoa, về muộn chắc sẽ nhận một trận chổi lông gà đấy. Sắp phải đến tiếp kiến dì em rồi, anh có căng thẳng không?”
Kỷ Ngôn tắc nhướng mày nói: “Trước lạ sau quen. Huống hồ đâu phải anh đơn độc ứng chiến, chẳng phải còn có em đồng hành sao?”
Nhuận Chi mỉm cười ngọt ngào nói thêm: “Em đi tắm đây!” Cô buông tay chuẩn bị đứng lên đi tắm.
“Đợi anh.” Kỷ Ngôn Tắc ngăn cô lại, kéo vào vòng tay mình.
“Em đi tắm, còn đợi anh làm cái gì?”
“Hai người cùng tắm chung, tiết kiệm nước, em không biết bây giờ vật giá tăng cao sao?”
Cùng tắm chung sẽ tiết kiệm nước? Còn lâu ấy, chỉ càng tốn kém hơn mà thôi. Thế nhưng khi cô còn chưa kịp lên tiếng thì nụ hôn nồng cháy đã bất ngờ ập đến.
Viên Nhuận Chi cảm thấy thân người nhẹ bẫng, trong giây lát, cô đi vào buồng tắm từ lúc nào cũng không hay, ngay cả việc tắm giặt thế nào, cũng chẳng nhớ nổi nữa… Những cảnh tượng, khoảnh khắc như vậy có cần phải nhớ kĩ không? Ngày mai về thị trấn Đào Hoa muộn thì cũng đành chịu thôi. Chi bằng anh dũng giơ thân đón nhận trận mưa chổi của dì lại hay.
Ngoại truyện về Kỷ Ngôn Tắc
Trong cung điện hoa lệ, sang trọng, Kamuda đặt tay trước ngực, cung kính hành lễ với Kỷ Ngôn Tắc:
“Thưa điện hạ Emil, tất cả mọi người đều đến cả rồi! Những người được chọn làm vương phi đều tụ tập đầy đủ ở đại điện, bây giờ chỉ chờ điện hạ bắt đầu nghi thức thôi.”
Kỷ Ngôn Tắc vốn đang nhắm mắt dưỡng thần nằm nghỉ trên chiếc giường hoa lệ, quay lưng lại với Kamuda. Lúc Kamuda bước vào đại điện, anh đã biết là ông tới. Nghe thấy lời bẩm báo của Kamuda nhưng anh không muốn đáp lại.
Kamuda lặng lẽ đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Kỷ Ngôn Tắc phản ứng gì, đành phải ho một tiếng rồi nhắc lại lần nữa: “Điện hạ, nghi thức sắp bắt đầu rồi, chỉ còn chờ mỗi điện hạ nữa thôi.”
Kỷ Ngôn Tắc khẽ động thân người, lạnh lùng lên tiếng: “Sau cùng chọn ai làm vương phi sẽ do ta quyết định sao?”
“Đúng vậy thưa điện hạ! Bệ hạ đã theo ý của người tìm các ứng cử vương phi, đến nay hai mươi cô gái xinh đẹp được tuyển chọn gắt gao trên phạm vi toàn quốc đã tới cả đây rồi!” Kamuda nói.
Vốn ban đầu phụ vương chọn sẵn cho Kỷ Ngôn Tắc hai vị vương phi. Lí do của Kỷ Ngôn Tắc là nếu đã tìm một người sống bên cạnh mình cả đời thì phải do đích thân anh chọn lựa mới được. Phụ vương nhanh chóng đồng ý với yêu cầu đó của anh.
“Ta biết rồi, ngài cứ ra trước đi, ta sẽ tới ngay đây.” Kỷ Ngôn Tắc từ đầu chí cuối không hề quay người lại, vẫn luôn quay lưng nói chuyện cùng Kamuda.
Kamuda đã quá quen với tính khí điện hạ Emil, người từ nhỏ đến lớn chỉ thích làm theo ý của riêng mình, chỉ cần điện hạ Emil theo đúng lễ nghi chọn ra hai vị vương phi là được rồi, những điều nhỏ nhặt khác, hoặc giả anh có tôn trọng ngài không, đều chẳng quan trọng. Kamuda hành lễ rồi cung kính lui ra ngoài.
Kỷ Ngôn Tắc mở mắt ra, từ từ ngồi dậy khỏi giường, anh im lặng ngồi đó rất lâu.
Hôm này là ngày quan trọng, ngày mà anh bắt buộc phải chọn hai vị vương phi. Đây là chuyện mà từ nhỏ anh đã biết sẽ có ngày xảy ra, đến nay khi nhìn lại vẫn thấy nực cười vô cùng. Thế nhưng cho dù có nực cười đến mức nào thì thân là con trai trưởng dòng họ Isotto, anh bắt buộc phải chấp hành. Cho dù đã nhiều lần thỉnh cầu xin được tước bỏ vương vị, cam nguyện làm một thứ dân bình thường, thế nhưng phụ vương của anh, tộc tưởng dòng họ Isotto, quốc vương hòn đảo Barrents lại không cho phép anh làm như vậy. Cho dù gian khổ đến thế nào cũng nhất định kéo anh từ Trung Quốc về đây.
Nếu đây là vận mệnh vậy thì anh từ chối tiếp nhận vận mệnh như vậy.
“Điện hạ, chuyện ngài dặn dò đã sắp xếp đâu vào đấy rồi ạ!” Thị vệ thân cận cầu kiến khiến Kỷ Ngôn Tắc choàng tỉnh khỏi trầm tư. Anh gật đầu, đứng dậy rồi nhanh chân bước về phía đại điện.
Nghi thức tuyển chọn vương phi bắt đầu, Kamuda đọc một bài diễn văn dài gần nửa tiếng đồng hồ. Khi ông đọc hết câu cuối cùng, lời vừa dứt, các cô gái xinh đẹp, thân hình gợi cảm, ăn mặc sang trọng xếp thành hàng dài theo người hầu từ từ bước vào đại điện.
Tất cả họ đều quỳ xuống hành đại lễ, đến khi nhận được ân chuẩn của ngài Modolna mới từ từ đứng dậy.
Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày, đưa ánh mắt lạnh lùng, lướt nhìn một lượt hai mươi ứng cử viên cho vị trí vương phi. Tuy rằng không nhìn rõ dung mạo vì họ đều dùng khăn che mặt, thế nhưng không khó để nhận ra trong số họ ai nấy đều là những giai nhân tuyệt sắc.
Vào lúc Kamuda đang định tuyên bố thêm điều gì nữa, Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên đứng dậy khiến mọi người vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc.
Anh lớn tiếng tuyên bố: “Tất cả các vị ứng cử viên cho vị trí vương phi, quyết định là ai trong số các người sau cùng đều do ta lựa chọn. Nếu các vị đã được lựa chọn kĩ càng từ vô số những người khác, vậy thì hôm nay hãy cho ta thấy con người thực của mình. Bắt đầu từ lúc này, hãy bỏ qua hết những lễ tiết nhỏ nhặt.” Giọng nói của Kỷ Ngôn Tắc vô cùng lạnh lung, cho dù trong tiết trời nóng nực vẫn khiến người nghe có cảm giác lạnh sống lung.
Dưới đại điện là một khoảng không tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Modilna quá hiểu con trai mình, biết anh bị ngài trói về đây nên trong lòng không cam nguyện, kiểu gì cũng sẽ nhân cơ hội này trút bực bội ra ngoài. Nếu con trai ngài đã muốn chọn phi theo kiểu đó, vậy ngài sẽ chiều theo ý anh.
Kamuda vì muốn giảm bớt không khí căng thẳng, liền mỉm cười nói với hai mươi vị giai nhân: “Xin các vị đừng quá lo lắng, hãy giữ bình tĩnh, điện hạ là người rất hài hước.”
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng thầm nghĩ: Hài hước? Đợi chút nữa anh sẽ cố gắng hết sức ọi người biết, rốt cuộc anh hài hước đến độ nào.
Hai mươi vị giai nhân quay sang nhìn nhau, bỏ khăn che mặt xuống trước đám đông là chuyện vô cùng thất lễ. Nếu điện hạ đã yêu cầu như vậy thì cũng chẳng có gì to tát cả. Tuy rằng vô cùng nghi hoặc nhưng họ đều nghe rõ chỉ ý của anh, lập tức bỏ hết khăn che mặt xuống.
Kỷ Ngôn Tắc chỉ vào giai nhân thứ nhất nói: “Cô, bước lên phía trước.”
Vị giai nhân thứ nhất y lệnh, từ từ tiến lên trước.
Kỷ Ngôn Tắc lạnh lùng nói: “Cười.”
Mỹ nữ nghe vậy liền mỉm cười dịu dàng, nho nhã mà tươi đẹp khiến đôi mắt đen nháy càng thêm phần sáng chói, tuyệt mỹ, qua nụ cười đó có thể nhận thấy cô đã được hưởng nền giáo dục nghiêm khắc. Tuy nhiên, nụ cười xinh đẹp đó lại không phải thứ mà anh muốn nhìn, thứ anh muốn là nụ cười xán lạn, tươi rói, hài lòng của một con hồ li sau khi làm việc xấu xong.
“Đôi môi quá rộng, phần mặt dường như đã từng làm phẫu thuật căng da, chỉ một từ duy nhất, giả. Người tiếp theo.” Kỷ Ngôn Tắc lạnh lùng lên tiếng.
Những lời nói độc địa như vậy, lần đầu tiên trong đời vị giai nhân này nghe thấy, nước mắt tuôn trào nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ biết nhẫn nhịn lui sang một bên.
Tất cả mọi người có mặt tại đại điện đều hít một hơi thật sâu. Vị giai nhân thứ hai biểu cảm có phần cứng nhắc, nhưng rất nhanh sau đó liền hồi phục lại trạng thái bình thường, cung kính hành lễ.
Kỷ Ngôn Tắc nhớ lại phần tư liệu đã xem trước đó, lại nhìn phần ngực “phì nhiêu” của vị giai nhân trước mặt, khẽ nhướng mày lên rồi lạnh lùng nói: “Vòng ngực 36F đúng không? Rất xin lỗi, người tiếp theo.” Cái gì mà màn thầu thủ công vùng Đông Bắc, bánh gato kiểu Âu, anh chỉ thích màn thầu Vượng Bảo mà thôi.
“Có thể nói cho ta biết là vì sao không?” Vị giai nhân đó hoàn toàn không biết điểm gì ở mình khiến điện hạ không hài lòng.
Kỷ Ngôn Tắc vốn không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô trước đám đông, thế nhưng lúc nào cần độc thì bắt buộc phải độc, đối với kẻ thù, nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nếu muốn uống sữa, cô thấy có cần thiết phải nuôi một con bò sữa nữa không?”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt vị giai nhân này trắng nhợt, sau đó cô đưa tay che mặt, nức nở bật khóc rồi chạy ra ngoài.
Mọi người lại hít một hơi thật sau, có đàn ông chê phụ nữ ngực to hay sao? Nếu không, chắc điện hạ có tật lạ gì rồi!
Kỷ Ngôn Tắc nhìn theo bóng dáng vị giai nhân đó mà lòng đầy nghi hoặc, đổi lại là Chi Chi, nhất định cô sẽ tiện tay lấy thứ gì đó đập cho anh một trận, sau đó nói rằng, nuôi một con bò sữa ở nhà tốt biết mầy, bất cứ lúc nào cũng có thể uống sữa, nếu không lại phải mất công chạy ra siêu thị.
Chỉ cần nghĩ tới Viên Nhuận Chi là ánh mắt anh lại bất giác mềm mỏng, dịu dàng hơn trước.
Vị giai nhân thứ ba là một mỹ nữ có thân người khỏe khoắn, cao ráo, nước da hơi ngăm đen. Kỷ Ngôn Tắc đưa mắt nhìn lướt qua một lượt, sau đó đánh mắt ra hiệu cho người thị vệ phía sau. Người thị vệ này khẽ gật đầu rồi y lệnh rời khỏi, khoảng một phút sau thấy người này bê một bệ xí vào đặt trước mặt mỹ nữ kia.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều thất kinh khiếp đảm, tại sao điện hạ lại sai người bê một thứ như thế này lên đại điện.
Nét mặt ngài Modolna có phần cứng sựng, nhưng ngài không nói gì, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng.
Kỷ Ngôn Tắc không hề bận tâm, liền quay sang nói cùng vị giai nhân thứ ba: “Cô, mau bê chiếc bệ xí này lên, đi đến cửa đại điện, sau đó lại quay về đây. Vừa đi cô vừa phải nói chuyện, muốn nói gì cũng được.”
Vị giai nhân này nhìn chiếc bệ xí, mặt mày ngây đờ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt đồng tình của mọi người, bất đắc dĩ phải cúi người xuống, khổ sở ôm chiếc bệ xí đó lên, sau đó đứng lẩm bẩm một mình. Mới đi được tầm mười bước, đột nhiên cô cảm thấy bản thân chẳng khác nào một người bị mắc bệnh thần kinh, thực sự muốn suy sụp tinh thần. Hai cánh tay sau cùng chẳng giữ nổi nữa, vào lúc chiếc bệ xí đó sắp rơi xuống chân, vị giai nhân liền thét lớn rồi vứt nó xuống mặt đất, cả người cũng quỵ xuống đầy hối lỗi.
Phần cơ mặt của Kỷ Ngôn Tắc có phần thư giãn hơn trước, để lộ ra nụ cười vui vẻ: “Người tiếp theo.”
Vị giai nhân thứ tư có làn da rất trắng, hoàn toàn khác xa với làn da ngăm đen của người ở đảo Barrents này. Sau khi chứng kiến tình cảnh đáng thương của ba vị giai nhân trước đó, cô run rẩy bước lên trước.
Kỷ Ngôn Tắc lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, sau đó lại quay sang nói với thị vệ của mình: “Mau đưa cô ấy xuống, tìm một tòa nhà trung tâm cao nhất, bảo cô ấy leo từ tầng một đến tầng tám tám, mỗi tầng đều phải chụp ảnh lại làm chứng”
Kỷ Ngôn Tắc còn chưa nói hết, vị giai nhân đó liền đưa tay lên trán, bất ngờ ngã vật ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Phản ứng của cô khiến Kỷ Ngôn Tắc vô cùng hài lòng, anh cố tình tỏ vẻ tiếc nuối: “Thực sự là đáng tiếc quá, ta còn định sau này mỗi ngày đều dắt vương phi đi bộ trong các toàn nhà đó để dưỡng sức cơ đấy. Người tiếp theo.”
Vị giai nhân thứ năm khi được đọc đến tên, nhất thời không phản ứng kịp, liền bị người phía sau đẩy nhẹ tiến lên trước.
Nàng đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của điện hạ, cảm thấy điện hạ thực sự chẳng giống chút nào so với những lời phụ thân đại nhân vẫn nói. Tại sao ngài lại nhiều quái tật đến thế… thực sự quá đáng sợ. Không biết cô sẽ gặp phải đề khó nào đây.
Kỷ Ngôn Tắc tiếp tục lục lọi số tư liệu đã đọc trong kí ức, sau đó khẽ chớp đôi hàng mi dài, anh quay sang nói với người hầu nữ của mình: “Đã mang rượu Nhị Oa Đầu Hồng Tinh 65 ra chưa?”
Người hầu cung kính đáp: “Khởi bẩm điện hạ, đã mang tới rồi ạ.”
Anh nói: “Được, mau mang rượu lên đây.”
Vị giai nhân thứ năm này vừa nghe thấy đến uống rượu là sắc mặt trắng bệch. Cô không thể uống rượu, cô bị dị ứng với rượu, chỉ cần uống một giọt rượu thôi là toàn thân nổi mẩn, nếu nghiêm trọng thì còn xuất hiện tình trạng hô hấp khó khăn hoặc ngừng thở.
Người hầu nữ mang hai chiếc ly rượu lớn ra, rồi rót Nhị Oa Đầu vào hai chiếc ly đó.
Kỷ Ngôn Tắc cầm một ly, mặt không biểu cảm nói cùng vị giai nhân kia: “Mẫu thân của ta là người Trung Quốc. Trung Quốc có một câu ngạn ngữ “một ly rượu, tình cảm sâu”, ta kính cô.” Nói xong, anh liền uống cạn cả ly rượu Nhị Oa Đầu kia đồng thời còn chúc đầu ly xuống để ra hiệu rằng không còn lại một giọt nào.
Cái được gọi là “một ly rượu” chính là như thế này. Nét mặt của vị giai nhân thứ năm cứng đờ ra.
Kỷ Ngôn Tắc vẫn nhìn cô chăm chăm rồi nói: “Sao thế? Không biết uống rượu sao? Thực sự là đáng tiếc quá, mỗi tối ta thường thích uống mộ ly Nhị Oa Đầu.”
Vị giai nhân này há hốc miệng đầy vẻ khó xử, lắp ba lắp bắp lên tiếng: “Ta… ta… ta…”
Tuy rằng say đắm dung mạo đẹp trai, tuấn tú của Kỷ Ngôn Tắc cùng vị trí vương phi cao quý kia, thế nhưng uống rượu chẳng khác nào đòi lấy đi tính mạng của cô? Đừng nói là cô không thể uống rượu, cho dù có thể, cứ uống theo kiểu vừa rồi thì thực sự quá đỗi khủng khiếp, hơn nữa anh còn nói mỗi tối đều phải uống. Nếu cô may mắn trở thành vương phi, vậy chẳng phải sẽ nhanh chóng đi gặp thánh A La hay sao?… Tại sao người Trung Quốc lại uống rượu kinh khủng đến thế chứ?
“Rất xin lỗi, điện hạ, ta không thể uống rượu.” Cô chẳng suy nghĩ quá nhiều, đặt tay lên trước ngực, hành đại lễ cùng Kỷ Ngôn Tắc, sau đó vội quay người lui xuống, tỏ rõ mình đã bỏ cuộc.
Kỷ Ngôn Tắc ra bộ nhún vai đầy tiếc nuối, cái gì mà Nhị Oa Đầu Hồng Tinh 65 độ chứ? Chẳng qua chỉ là một ly nước lọc mà thôi.
Khuôn mặt Kỷ Ngôn Tắc không còn nghiêm nghị như trước đó nữa, thi thoảng cũng nhoẻn miệng để lộ nụ cười. Về sau uy thế của anh càng lúc càng mãnh liệt hơn, câu “người tiếp theo” liên tục xuất ra khỏi miệng. Không bao lâu sau, hai mươi vị giai nhân đều đứng gọn thành một hàng.
Rất dễ nhận thấy, trong buổi tuyển chọn vương phi hôm nay, hai mươi vị giai nhân đã hoàn toàn thất bại.
Nguồn ebooks: .luv-ebook
Mọi người trong đại điện đều quay sang bàn tán thì thầm, sự việc thành ra thế này liệu có phải do thứ rượu Nhị gì đó, Oa gì đó đã khiến Emil điện hạ khôi ngô tuấn tú biến thành một con người hoàn toàn khác biệt. Nếu không chỉ trong vài năm ngắn ngủi không gặp, tại sao đột nhiên lại có nhiều quái tật như vậy. Hơn nữa, thân là nam nhi mà lại không thích phụ nữ ngực đầy, thật quá đáng sợ.
Ngài Modolna cau chặt đôi mày, sắc mặt sầm lại nhìn thẳng về phía Kỷ Ngôn Tắc, định tìm kiếm chút manh mối từ khuôn mặt không chút biểu cảm của anh. Thằng bé này làm như vậy, lẽ nào không biết sẽ tự đẩy vương vị cho người khác sao?
Ngài Modolna thu lại ánh mắt, định nói điều gì đó thì Kỷ Ngôn Tắc đã lên tiếng trước. Đột nhiên anh đứng dậy, nói với tất cả những người trong đại điện: “Nghi lễ tuyển chọn vương phi hôm nay kết thúc. Ta muốn nói cùng hai mươi vị giai nhân rằng, hôm nay mọi người không đạt không phải do mọi người không xuất sắc mà vì từ trước đến nay ta vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ ở cạnh bên mình phải là người có thể khiến ta vui vẻ từ tận đáy lòng, còn các người lại không làm được. Đây đương nhiên không phải là lỗi của các người, chỉ có điều chúng ta không hợp mà thôi. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy hai mươi đề thi ọi người hôm nay quá đỗi hoang đường, nhưng chỉ cần kiên trì là có thể làm được mà thôi.” Với sự kiên trì của mình, Chi Chi đã làm được những chuyện mà những người phụ nữ khác không làm được, điều anh yêu thích chính là sự kiên trì của cô.
“Rất xin lỗi, đã để ọi người phải xem trò vui lâu đến vậy, đã đến lúc kết thúc rồi.” Kỷ Ngôn Tắc nói xong liền ung dung bước xuống dưới quay về tẩm cung, phớt lờ sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Một sự kiện vốn dĩ vui mừng bị Kỷ Ngôn Tắc phá bĩnh thành ra thế này, ngài Modolna dù thế nào cũng thấy uất ức, cố nén cơn giận, nhanh chóng kết thúc nghi thức trang trọng này.
Hôm sau, trong cung bắt đầu truyền ra tin tức hoàng tử điện hạ có nhiều quái tật, đến mức hai mươi vị giai nhân không chịu được, tất cả đều trượt.
Thậm chí có người còn suy đoán, điện hạ thực ra yêu thích đàn ông chứ không phải phụ nữ. Nếu không những công việc nặng nhọc, cách uống rượu kia, đâu thể là những việc mà người phụ nữ yếu đuối bình thường có thể làm nổi? Còn nữa, có ai đã từng thấy người đàn ông trẻ trung bình thường lại không thích những người phụ nữ ngục đầy, những người phụ nữ xinh đẹp? Cho nên, khả năng duy nhất chính là giới tính của điện hạ có vấn đề.
Còn về những việc anh thích một mình ngâm suối nước nóng ngắm trăng khuya, thích một mình nằm trên mái cung điện ngắm sao trời, thích đặt đồng xu quanh giường, rồi lại nhặt tiền lên xếp đi xếp lại… Tất cả những hành động quái chiêu, lạ lẫm đó cũng bị người trong cung truyền hết ra ngoài, cộng thêm cả vấn đề về khuynh hướng giới tính của điện hạ cũng được đưa ra kết luận, hoàng tử điện hạ nhất định đã bị ác quỷ nhập thân rồi!
Các thiếu nữ trước kia một lòng tôn thờ, sùng bái điện hạ, giờ đây trái tim đều như tan vỡ, nát vụn vì thất vọng. Đem ra so sánh, họ mong muốn chọn được một người chồng bình thường hơn.
Cứ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, không biết là bao lâu, do quái tật của điện hạ, quỷ ác nhập thân mãi chẳng trừ nổi, cả gia tộc Isotto đều nhất trí cho rằng điện hạ Emil không thích hợp làm quân vương của đảo Barrents.
Ngài Modolna không chịu nổi áp lực, sau cùng cũng đành bãi bỏ thân phận kế thừa vương vị của Emil, lập con trai thứ lên kế vị. Tiếp đó một cuộc tuyển chọn vương phi lại diện ra trên toàn đảo. Dần dần, mọi người nhanh chóng quên điện hạ Emil với nhiều quái tật và nghi vấn về khuynh hướng giới tính. Một ngày đẹp trời, Kỷ Ngôn Tắc cuối cùng cũng thoát khỏi việc kế thừa vương vị, anh lên máy bay trở về Trung Quốc. Nhìn bầ trời ngập tràn mây xanh bên ngoài, anh thầm nhủ: “Viên Nhuận Chi, anh quay về đây!”
~~End~~
o~(^o^)~o