21 -Dạo này nghe nói bồ chuyển nhà hả ? – Vân hỏi tôi-Ờ, chỗ đó không được thuận tiện. Bố có công việc mới nên đến nhà chủ ở luôn. -Bữa nào cho đây tới chơi được không ? - Nhỏ mỉm cười.
22 Từ sau cái ngày đến chơi nhà tôi, nhỏ Vân lúc nào cũng nán lại CLB mà xì xầm xì xầm với mấy thành viên cái gì đó liên quan đến tôi (tụi nó toàn liếc qua tôi).
23 Đông qua, xuân tới. Cái Tết mà tôi mong đợi cuối cùng cũng đã đến, một cái Tết dễ chịu, không phải đến quán chạy bàn hay phụ cha viết câu đối nữa. Đặc biệt là Tết năm nay có…Ngồi trên bàn học mà mắt tôi cứ đăm đăm nhìn lên cái đồng hồ to tổ chảng treo trên bảng nhích từng chút từng chút.
24 -Cầm lấy ! - Thằng nhóc ném cái gì đó về phía tôi. Tôi chụp lấy. Một quyển sổ. Tôi mở ra xem thử. -Cái này là… - Tôi ngạc nhiên. -Chúng ta sẽ luyện tập theo nó kể từ hôm nay.
25 Ráng lên nào, ráng lên nào. Tôi cố gắng dùng tay trái đưa con dao vào vị trí chính xác của củ cải. Cũng may nhờ tôi chăm tập võ mà tay trái cũng mạnh ngang tay phải nhưng nó cứ ngược ngạo thế nào.
26 Nhìn trên lịch, hôm nay là cái ngày sát cái dấu màu đỏ kia nhất, nhưng cũng là ngày mà tôi hoàn tất toàn bộ bài học của mình. -Tuyệt vời ! – Tôi sung sướng nhìn thành tựu mình đạt được.
27 -Ừ. Tôi yêu Mai. Trời ạ, đừng có nghĩ đến nữa. Tôi đập đầu mình vào gối mấy cái liền. Đừng nghĩ đến nữa ! Nếu không thì đầu tôi nổ tung ra mất. "Tôi yêu Mai.
28 Tết qua rất nhanh, in dấu những kỷ niệm thật đẹp. Nhất là đêm giao thừa. Sau đêm đó tôi và thằng nhóc lại nói chuyện với nhau như trước, thậm chí là nhiều hơn trước nhiều.
29 -Thưa thầy em vào lớp !Tôi len qua quý chủ nhiệm, ráng sao ình vào trước ổng. Thầy chủ nhiệm kéo tóc tôi lại, hằn học hỏi :-Sao dạo này thầy thấy em đi học sát giờ thế ? Mọi hôm đâu có thế.
30 -Lớp trưởng, để mình quét lớp cho. -Lớp trưởng có mệt không ?-Lớp trưởng, cứ việc ngồi đó, để mình xoá bảng cho. -Cám ơn. – Tôi lí nhí. Bữa giờ cứ đến trường tôi chưa một lần phải đổ mồ hôi.
31 -Hoá ra là thằng nhỏ mắc dịch hay té nước vào tôi, thảo nào cái mặt thấy là ghét ngay từ đầu. Nó bật cười :-Còn cô, tôi mới nhìn một chút là nhận ra ngay.
32 -Tìm được bao lâu rồi ? – Tôi hỏi. -Ai biết, không có đồng hồ - Cô bé lẩm bẩm - sơ sơ cũng ba giờ rồi. Khiếp ! Người đâu mà kiên nhẫn thế ? Sông này đầy bùn, lớp nào lớp nấy dày chưa từng thấy, chiếc nhẫn chỉ có chút xíu, chẳng khác gì chỉ thua mò kim đáy biển một tí thôi sao ? Làm sao mà tìm cho xuể, khúc sông này dài lắm.
33 Vân đưa tay ra bẹo má tôi, mỉm cười :-Mấy ngày nay trông bồ có vẻ vui nhỉ ?Tôi gật đầu. Không bị đám con trai bao vây, sung sướng gì bằng, hễ mỗi lần chúng đến đây là tôi nói "Giao ước" là lui liền.
34 -Tạm biệt ! – Tôi mỉm cười. -Đi đường cẩn thận. – Nó vẫy tay. Tôi chạy đến trường. Nó có tinh thần lại rồi. Dạo này nó hết ngủ ngày nhưng sinh cái tật, bắt tôi hát mới chịu ngủ.
35 Tôi nhảy lên cành cây, trốn vào trong lớp. Có lãnh đạo rồi có khác, ba ngày nay tôi bị vây đến nỗi chỉ có thể thoát bằng mái nhà. Tất cả cửa kính ở biệt thự đều thay bằng kính cứng cả, ba ngày nay Thiên có thể xây thêm một cái kho mới (gạch đầy hết).
36 -Thiếu phu nhân mới về !-Vâng !Đã một tuần nay tôi chính thức được gọi là thiếu phu nhân, tuy có hơi ngượng nhưng riết rồi cũng quen. Chỉ có nó là có vẻ không hài lòng lắm, tôi cũng chỉ biết cười gượng cho qua chuyện.
37 -Cô có thể nắm tay tôi được không ? Như thế tôi có thể có đủ can đảm để kể cho cô nghe mọi chuyện. Tôi đưa tay nắm lấy tay Thiên, siết nhẹ. Thiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu :-Người hồi nãy là Đặng Giang Phách, bạn tôi cũng là anh song sinh của Tiểu Huệ.
38 Thiên được xuất viện sau hai tuần, nhưng vết thương vẫn còn tái phát nếu trái trời. Tội nghiệp, tôi rất muốn ở nhà lo cho Thiên nhưng kẹt chuyện thi cử, khi nào xong, tôi nhất định sẽ cắt tất cả lịch trình mọi năm mà ở nhà.
39 Tôi có cảm giác tôi và Thiên gần nhau hơn cả lúc bình thường. Đây có phải là lúc thích hợp nhất để trả lời không nhỉ ? Cũng đã mấy tháng từ khi Thiên chính thức… và đã chờ tôi trả lời.
40 -Tôi đi học đây ! – Tôi vẫy tay với Thiên. -Đi học vui vẻ. – Thiên mỉm cười. Hai ngày lễ trôi qua trong yên bình, không căng thẳng, không hồi hộp, chỉ có sự vui sướng của hai chúng tôi.