41 "Sullivan, ngươi muốn mang Vũ Khan đi đâu?"
Có cái gì không thể giáp mặt hỏi sao?
Đứng lên, Gia Lôi đi theo hai người ra cửa. Mới vừa mở ra Gia Lôi thiếu chút nữa quỳ.
42 Trong ánh mắt căn bản không tồn tại những người khác, Jia Paer Garfield chậm rãi bước đến cửa hàng nhỏ.
Chung quy hắn đã muộn một bước.
Người được hắn đặt ở vị trí hàng đầu trong tim, hận không thể sủng lên trời, lúc này đại khái đã đi cùng Sullivan rồi sao?
Cắn răng, thầm chửi rủa Sullivan chuyên môn phá hoại chuyện của người khác.
43 Người ta đều nói đại nạn không chết tất có phúc lớn, Gia Lôi chỉ muốn nói thúi như rắm.
Ta đã đại nạn không chết vài lần, sao cho tới bây giờ vẫn còn sống khổ sở vậy?
Không nói trước kia, chỉ nói lúc này đây, tỉnh lại liền thành nô lệ chuyên đào trứng Trùng, sống hôm nay không biết ngày mai.
44 Hệ Ngân Hà sóng ngầm cuồn cuộn, thế lực khắp nơi ngo ngoe rục rịch. Từ ba ngày trước có người truyền tin Thủ lĩnh Dark Clan chết ngoài ý muốn. Mặc kệ là thế lực bóng tối hay là Chính phủ Liên Bang đều đồng loạt căng thẳng thần kinh sẵn sàng trận địa đón địch.
45 Quẹo trái quẹo phải một hồi, thân thể rơi xuống nệm giường, Gia Lôi vốn đầu óc mơ mơ hồ hồ, bị quăng ngã đã thành trống rỗng, chỉ có thể chớp đôi mắt cố làm cho mình tỉnh táo một ít.
46 Chính phủ Liên Bang bởi vì Thiếu Tướng cùng Thống Đốc luân phiên "đi theo địch" mà lần nữa lâm vào khẩn trương cao độ. Tất cả mọi người đều biết, hai người này rất có thể sẽ trở thành bật lửa châm ngoi tín hiệu chiến tranh, sẽ hoàn toàn phá vỡ sự hoà bình.
47 Tức giận vẫn nở nụ cười.
Gia Lôi nâng tay bắt lấy cổ tay Sullivan, sau đó xoay chuyển, đè xuống, bước chân thuận thế lui về phía sau, thành công kéo rộng khoảng cách với hắn.
48 Thời gian trôi qua rất nhanh, từ lúc bắt đầu vào sân huấn luyện đến lúc này là một giờ đồng hồ.
Gia Lôi chống tay ở eo cúi người xuống, nhìn Lâm Ân đang ngồi dưới đất dùng tay che một con mắt.
49 Ánh sáng tử vong mang theo năng lượng tàn phá. Brandon muốn xem có bao nhiêu tên ngốc tình nguyện lấy mạng đi bảo hộ người không thân thuộc.
“Ba mươi sáu cẩn thận!”
Người đứng phía trước gần Ba mươi sáu là Mười lăm thở gấp gáp, lấy tay che lại ngực, ngã xuống.
50 Trước sau không đến nửa giờ đồng hồ, một hồi rung chuyển, xoay chuyển bảy trăm hai mươi ba vòng cuối cùng cũng kết thúc.
Chờ khi Lâm Ân được người đỡ tới hiện trường thì chỉ nhìn thấy phi thuyền chở ba người kia còn lại là một điểm nhỏ, nháy mắt biến mất ở không trung.