21 Nguyệt Lung bắn tên, Khuynh Quốc vung roi, huýt sáo kinh mã, chẳng qua tại trong nháy mắt. Phạm Bất Mộng khó khăn ngừng thân ngựa, lập tức giục ngựa tìm Khuynh Quốc.
22 Từ mã trường trở về, Phạm Thiên đang vịn Khuynh Quốc bước vào Hầu phủ, Toàn Giả tại bên cửa bước lên phía trước bẩm báo. “Chủ tử, Khuynh Thành tiểu thư đến đây.
23 Người Tô gia bị xếp ở tại chếch viện, Khuynh Thành lòng có bất mãn nhưng lại không thể phát tác. Hôm nay nàng đã không phải thân hoàn bích, người Phạm gia đối với nàng rất có thành kiến, Khuynh Quốc lại không giống như trước mềm yếu dễ bắt nạt.
24 Khuynh Quốc ngủ một giấc đến buổi trưa, sau khi dùng bữa qua loa đứng dậy, đi thẳng đến chuồng ngựa cạnh Hà Viên. Con ngựa Phạm Bất Mộng tặng cho nàng là tọa kỵ nàng tuyển hôm qua trong Thanh Sơn mã trường.
25 Tối hôm qua, chuyện Toàn Giả vô lễ với Khuynh Quốc, bị Phạm Thiên trục xuất khỏi Hầu phủ tất cả chúng bộc đều biết được. Hôm nay lại gặp Khuynh Quốc nghiêm trị người Tô gia, Phạm Thiên không có chút nào trách cứ.
26 “Vì cái gì không thể là ta?” Đối mặt Phạm Thiên trợn mắt nhìn, Phạm Bất Mộng giơ lên mày kiếm, nói: “Lúc ngươi cùng Khuynh Thành có nghĩ đến Khuynh Quốc tại trong Hà Viên là người đang ở hiểm cảnh? Ta không đến che chở nàng, còn trông cậy vào ngươi sao?” Bất Mộng nói được xảo diệu, không đề cập tới việc của hắn, thẳng kích chỗ đau của Phạm Thiên.
27 Khuynh Quốc trở lại phòng ngủ, nghỉ ngơi một lát liền đã tới thời gian bữa tối. Nàng gắp thức ăn, yên lặng tự đánh giá. Xem võ nghệ của Phạm Thiên, không nói chuyện võ nghệ cao cường, nhiều nhất chỉ có thể gọi là thông hiểu.
28 Ngày hôm sau khi Khuynh Quốc tỉnh giấc đã là giờ Tỵ canh ba. Nàng cảm thấy toàn thân lười biếng, khung xương mỏi nhừ. Vặn vẹo người một chút, nàng nhấc chăn đứng dậy, chỉ cảm thấy hạ bộ mát lạnh, cúi đầu xem, không ngờ ở dưới lại lộ ra chút giọt máu hồng.
29 Quan tài Tô Phóng đặt ở chếch viện, do Khuynh Thành tế bái ba ngày, đưa đi hạ táng. Tô gia suy bại, hôm nay một người lại vừa chết tha hương, chỉ còn lại hai người Lưu Thị chịu tang.
30 Rắc rắc…Thanh âm lá cây rung động tràn đầy hai lỗ tai. Nàng ở trong sương mù chạy trốn, giống như có gì đuổi theo nàng. Bên tai là tiếng gió gào thét, lá cây sàn sạt rung động.
31 “Tiểu thư. ” Xảo Nhi đóng lại cửa, bước vào nội thất. “Sao rồi?” Khuynh Thành mềm mại đáng yêu nằm nghiêng tại giường, cánh tay ngọc chống cằm, vui vẻ nhìn hướng Xảo Nhi.
32 Người bán mình làm nô đều mong có được việc thoải mái. Ngoại viện Hầu phủ sự vụ nặng nề, không ít nô dịch nhìn cảnh tượng hậu viện mà thèm. Nhưng nha hoàn trong viện lại ngóng trông có một chủ tử tốt, ít bị đánh chửi một chút.
33 Bốn người Khuynh Quốc chậm rãi gần kề lại, tầm mắt nhìn quanh khắp nơi. Vì sao Khuynh Thành vào Hà Viên, ai mở được cửa đóng, nếu như có người đã tận lực chuẩn bị.
34 Cuối canh năm vào mùa thu hơi có chút lạnh, tên lính gác đêm đứng một mình ở tiền viện, trên mặt tràn đầy ủ rũ. Năm vừa rồi cửa Mộng phủ không cần canh gác, cả ngày đóng chặt cửa chính.
35 “A, Xảo Nhi, ngươi chờ đã. ” Thu Sương đong đưa quạt tròn, đến bên thiếp thân tỳ nữ của Khuynh Thành, đánh giá trên dưới vài lần, hỏi: “Trông cũng được lắm, ngươi tại sao lại từ Mai Trai dọn đi Lê Viên?” Xảo Nhi bưng hộp cơm, quỳ gối phúc thân nói: “Hồi bẩm Thu Sương phu nhân, ý tứ của tiểu thư nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết làm việc theo phân phó.
36 Trời từ cuối thu bắt đầu vào mùa đông, mưa Tĩnh Châu liên tiếp tới. Mưa rơi nhiều mà triền miên, thường thường đã mưa là mưa đến bốn năm ngày. Khó khăn lắm mới ngừng, sau một lúc lâu trời lại u ám, rơi xuống lõm tõm nước mưa.
37 Sắp tới thời điểm Phạm Thiên xuất chinh. Sáng mai, nữ quyến ở hậu viện sẽ đi Phổ Phong tự dâng hương, phù hộ toàn gia bình an. Khuynh Thành mặt không biểu tình nhìn mưa gió ngoài cửa sổ, mắt thấy bóng lưng Phạm Thiên rời đi.
38 Trời u ám, mưa phùn bay bay, ba cỗ xe ngựa từ cửa thành phía tây ra, đi trên tiểu đạo lầy lội. Thùng xe rộng sáu thước, dài mười hai thước, làm bằng gỗ trầm hương, góc bên trái cắm Hầu phủ gia huy.
39 Đợi Khuynh Quốc, Phạm Thiên lên được vách núi, kịch chiến đã xong. Bảy tên hắc y nhân chết sáu, bị thương một. Kẻ còn sống bị mang đến trước mặt Phạm Thiên.
40 “Thiên Nhi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Cảnh Quốc công được quản sự Hầu phủ mời tới, đi vào chính thất ở Hà Viên, mũi ông ta lập tức ngửi được mùi tùng hương nồng đậm.