21 Dương Hiểu Băng nheo mắt tránh những tia nắng mặt trời chói chang chiếu vào mặt rồi nghiêng đầu lướt nhìn xung quanh căn phòng thân thuộc, trong đầu cô vẫn còn choáng váng vì tàn dư của men rượu.
22 Dương Hiểu Băng ngồi sát ngọn nến to được làm bằng sáp ong cẩn thận lật từng trang sách, căng mắt đọc từng câu từng chữ trong cuốn Nữ Tắc mà tên trích tiên hắc ám vừa mới đưa cho cô nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy bất cứ mục nào đề cập đến cái gọi là Thất xuất chi điều vô cùng quan trọng kia.
23 Trên con đường trải đầy ánh nắng vàng dìu dịu cùng những cơn gió đầu thu mát mẻ, có hai bóng người sánh vai sóng bước rời khỏi khu vực đại môn của Thần Tinh Các, một thư sinh bạch y thanh khiết tinh khôi lửng thửng đi bên cạnh một gã đầu tóc rối nùi quần áo lếch thếch; dung mạo của hai người bọn họ cũng cực kỳ đối lập, một người phong phạm tựa tiên nhân trên chốn Cửu Trùng Thiên cao cao tại thượng còn kẻ kia lại là một tên phàm phu tục tử xấu xí bần hàn, nhưng khi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cùng bước chân nhàn tản điềm nhiên của hai người bọn họ, đám đông thành Hoa Long đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau rồi âm thầm trầm trồ tán thưởng trước phong thái xuất thần của cả hai người.
24 Lý Vân Thiên ngồi nhàn nhã thưởng trà bên cạnh một chiếc bàn cẩm thạch màu xanh ngọc bích, trên tay cầm một cuốn cổ thư nhưng chàng không buồn liếc mắt đến những dòng chữ được ghi chép trong cuốn sách đã ngả sang màu vàng sẫm, mi tâm của chàng càng lúc càng nhíu chặt khi nhìn sắc trời đang dần chuyển sang màu hồng tím báo hiệu hoàng hôn buông xuống.
25 Lý Vân Thiên đợi đến khi Dương Hiểu Băng chìm vào giấc ngủ thật sâu mới trở người đứng dậy khỏi chiếc ghế được chàng kê sát bên cạnh chiếc giường ngủ của cô, chàng nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa phòng rồi xoay người nhấc chân bước về phía con đường mòn cũng chính là lối đi duy nhất để ra vào Tiên Trúc.
26 Lý Vân Thiên quan sát khuôn mặt đang từ trạng thái ngây người chiêm ngưỡng rồi dần dần chuyển sang ửng hồng sau cùng là gương mặt đen thui như cục than của Dương Hiểu Băng một cách vô cùng thích thú, chàng cong môi mỉm cười, chậm rãi lên tiếng:
“ Đêm cũng khuya rồi, nàng về phòng nghỉ ngơi đi.
27 Lý Vân Thiên khẽ hít sâu một hơi để trấn áp cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dâng cao trong lòng mới híp mắt nhìn sang Dương Hiểu Băng lúc này vẫn đang tỉ mĩ đánh giá những thỏi mực mà chàng đã chuẩn bị sẵn, thâm trầm lên tiếng:
“ Trên thế gian này có những chuyện chỉ có bản thân người trong cuộc mới có thể thấu suốt được hết căn nguyên cùng đích, ấm lạnh tự biết, thật giả tự phân.
28 Tất cả những người có mặt trong Tụ Vân Động chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã nhìn thấy Tiêu Dao Vương ôm chặt thanh y thiếu niên vào lòng, bàn tay phải của chàng nhanh như chớp ngưng tụ nội lực rồi lập tức tung ra một chưởng tựa như cuồng phong vũ bão đánh thẳng vào ngực đám cận vệ cao lớn lực lưỡng đang đứng sau lưng của tên Thái Tường Vương làm cho cả đám văng xa một trượng, thân thể đập thẳng vào vách băng động cứng như núi đá rồi rơi xuống đất, hộc máu bất tỉnh.
29 Cầm Đế im lặng đưa mắt quan sát thái độ rắn rỏi, cương quyết trên khuôn mặt của Lý Vân Thiên một lúc thật lâu rồi khẽ thở dài. Tính cách nói một không nói hai, một khi đã quyết định chuyện gì thì chỉ có chết mới không thực hiện này của nhi tử nhà mình, ông là người hiểu rõ nhất.
30 Rèm mi dày cong vút của Dương Hiểu Băng khẽ rung nhè nhẹ tiếp theo sau là cặp mắt bồ câu đen láy chầm chậm hé mở, Dương Hiểu Băng im lặng nghiêng đầu đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
31 Tống Nhược Ngôn cắn nhẹ vào môi, cặp mắt hạnh to tròn đen láy nghiêm túc quan sát khu hành cung rộng lớn nhưng lại vô cùng yên ắng vắng vẻ ở phía xa:
“ Cậu nói xem cái tên Bệnh Vương kia có thể ở chỗ nào trong khu hành cung này được nhỉ? “ – Tống Nhược Ngôn càng suy nghĩ mi tâm càng nhíu chặt nhưng tầm mắt vẫn cẩn trọng quan sát khu vực xung quanh rồi nghiêng người nói với Đường Tâm Như đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây to sát bên cạnh.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Võng Du, Đô Thị, Xuyên Không
Số chương: 79