601 “Tôi cho cô đi mua một chút rau mầm xà lách, cô mua từ chín giờ rưỡi sáng đến chín giờ rưỡi tối hôm nay mới về! !” Bác Dịch đứng ở trước trạm xe bus, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, đè nén lửa giận, chậm rãi nói.
602 Đêm, từng làn gió mát thổi tới, nhìn thấy rất nhiều áng mây bay san sát nhau. 72 cây đèn cầy, lay động theo chiều gió khắp ban công. Trang Hạo Nhiên đã tắm rửa, mặc áo sơ mi màu đen, màu đen quần tây, bóng dáng rất cao lớn đứng ở bên cạnh ban công, ngắm nhìn rừng nho đung đưa trong gió, hai mắt lộ ra ánh sáng sâu thẳm.
603 Mưa đá đã qua! !Gió lớn vẫn thổi, mưa to vẫn rơi! !Đến nửa đêm Trang Hạo Nhiên và Bác Dịch cả người ướt đẫm vẫn còn lôi kéo giàn che, tránh để mưa đá lần thứ hai ! !Phía trước có một giàn che buộc không chắc, răn rắc siêu vẹo, sắp ngã xuống!Trang Hạo Nhiên nhìn thấy, lập tức đội mưa to, chạy như bay qua, lập tức đưa hai tay muốn đẩy giàn che, không ngờ trên nóc rơi xuống mấy viên mưa đá, rầm rầm rầm nện ở trán của anh, anh kêu to một tiếng, tay che trán lại cảm giác có máu tuôn ra.
604 Cửa phịch một tiếng, nhẹ nhàng mở ra. Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng lúc tới, quần màu trắng bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, sắc mặt tái nhợt đi ra.
605 Thời gian từng giờ trôi qua. Đường lúc đến và lúc đi giống nhau, lịch sử luôn không ngừng tái diễn kì lạ!Bác Dịch và Tưởng Thiên Lỗi lái xe 5 tiếng đồng hồ, rốt cuộc chạy vào nội thành.
606 Bệnh viện. Đường Khả Hinh khẩn cấp nhào vào phòng bệnh, lập tức nhìn thấy cha mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đã được cấp cứu xong, đang thoi thóp nằm ở trên giường, đôi tay rũ một bên, cổ tay bị cắt, quấn băng gạc thật dầy, hai tròng mắt già nua chỉ còn một chút ánh sáng nhìn trần nhà trắng tinh, lộ ra vô hạn thê lương.
607 Đêm, mưa đã ngừng rơi, ánh đèn nê ông trong thành thị sáng lấp lánh. Trang Hạo Nhiên mặc màu đen áo sơ mi, quần tây màu trắng, ngồi ở một quán bar hẻo lánh, tay cầm một ly Whisky, nhìn các cô gái mặc váy ngắn hấp dẫn trước mặt, đang đứng ở trong sàn nhảy ca hát, uống một hớp rượu lớn.
608 Đoàn xe chậm rãi ngừng lại. Tất cả lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, lập tức đứng thẳng người, nghênh đón chiếc Rolls-Royce màu bạc và màu trắng dẫn đầu.
609 Trang Tĩnh Vũ dẫn đầu, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu màu đen, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ vui vẻ, nhẹ nhàng gọi: “Khả Hinh?”Ánh mắt Tưởng Vĩ Quốc ngưng tụ, nghe tiếng gọi thân thiết hiền hòa như thế, có chút trí nhớ giống như bị xốc mở, cũng mang theo một chút không tin nổi nhìn bóng lưng phía trước.
610 Đường Khả Hinh không có ý thức được, đây là một cuộc gia đình đoàn tụ như thế nào!Trong quá khứ, cái gọi là cách ăn mặc của mình chẳng qua cũng chỉ là đến cửa hàng trang phục đặc biệt, để cho nhà thiết kế nổi tiếng sửa sang lại cho mình một chút, nhưng cô không hiểu, cái gì gọi là xã hội thượng lưu thật sự.
611 Ở nơi này có cả ánh nắng ban mai, cả người Đường Khả Hinh giống như đang ở trong mây, chỉ ngây ngốc ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn tới Ân Nguyệt Dung trong kính giống như một con bươm bướm bận rộn, ở trong đống quần áo rực rỡ, bay tới bay lui, còn hát: “Đem trái tim của anh, trái tim của em buộc vào một chuỗi.
612 Một loạt tiếng bước chân từ hành lang truyền đến. Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi về phía trước, nhớ tới bộ dáng xinh đẹp Đường Khả Hinh mới vừa ngồi ở trong hồ tắm, anh chậm rãi dừng bước lại, khẽ tựa vào trước một bức tranh, cúi xuống, thở dốc một hơi.
613 Phòng khách VIP bạch kim phong cách Châu Âu. Đại sảnh khoảng một trăm mét vuông, hết sức xa hoa, khắp nơi bài trí đồ đạc xa xỉ và bức tranh Mẫu Đơn Hoa vô giá treo trên tường, ghế sa lon đặt ở giữa phòng khách, đèn thủy tinh lấp lánh, rất nhiều người giúp việc đang khe khẽ bưng các loại trà quả, bày ra trước bàn trà.
614 “Mọi người. . . . . . ” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngồi tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh nói: “Hai người các con thân mật như vậy, rốt cuộc là quan hệ cấp trên và cấp dưới sao? Hay.
615 Phòng đánh cờ. Bức bình phong bươm bướm trông rất sống động, bên cạnh lư hương Cửu Đỉnh đang lượn lờ khói đàn hương. Một bàn cờ ngọc đen đặt ở trước sô pha hình tròn thêu hình hoa anh đào, đèn treo Tiên Hạc trên đỉnh đầu nhẹ nhàng sáng lên.
616 Cao thủ so chiêu, thường tính sai một bước, thua cả ván cờ, cao thủ đánh cờ, mắt thấy tàn cuộc, cũng có thể biến chuyển đột ngột. Trang Hạo Nhiên thua.
617 Đêm rất nhanh tới. Lúc người ta không nhận rõ trái tim mình, sẽ trôi đi. . . . . . trôi đi. . . . . . trôi đi. . . . . . Phòng trang điểm vẫn người giúp việc không ngừng bận rộn.
618 Đêm, thật sâu, thật sâu. Trang Hạo Nhiên đứng ở một góc phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra thịt bò, thái sợi, lại dùng một chút ớt ngâm và bột bắp khuấy đều.
619 Đêm, sóng biển mãnh liệt, nhưng nhìn thế nào cũng có chút dịu dàng?Tầng lầu cuối tòa nhà màu trắng hứng lấy ánh sao khắp trời, chợt tối xuống. . . . .
620 Đại sảnh khách sạn truyền đến một loạt tiếng bước chân. Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười, kéo nhẹ đuôi váy, mang giày cao gót từng bước từng bước đi phía trước.