Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao Chương 55: Ở Lại Bên Cạnh Anh

Chương trước: Chương 54: Vô Lại Là Như Thế Này Luyện Thành



Nói đúng lý hợp tình như vậy, trên hình dáng góc cạnh rõ ràng kia không thấy chút áy náy nào, Lục Cảnh Hoằng tự nhiên đứng dậy, chân thon dài từ từ bước đi thong thả về phía Tô Noãn tức giận đến nổi mặt tái xanh.

“Anh nhớ được anh đã thực lòng khuyên bảo em.”

Là chính em đã vi phạm đến thời gian quy định sau cùng!

Tô Noãn nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Cảnh Hoằng, cô tức giận ngẩng đầu lên trừng to đôi mắt phượng:

“Tiểu nhân!”

Tô Noãn chìa một ngón trỏ bị Lục Cảnh Hoằng gắt gao nắm chặt, anh nhẹ nhàng hướng trong lòng kéo một cái, Tô Noãn liền không tự chủ được ngã về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào lồng ngực anh.

Khoảng cách gần như vậy, Tô Noãn mới phát hiện Lục Cảnh Hoằng đã cởi ra bộ quần áo bị cô làm cho nhếch nhác lúc sáng sớm, áo trắng tinh khiết mỏng manh, quần dài màu vàng nhạt, cùng với sợi vải màu tối, cứ như vậy đứng ở trước mặt cô.

Vẻ mặt anh lạnh lùng lãnh đạm, cùng với động tác giờ phút này của anh thật là không tương xứng, có lẽ, đây là định nghĩa “Giả vờ đứng đắn” Tô Noãn dành cho Lục Cảnh Hoằng.

Đây cũng là điểm phiền muộn của Tô Noãn, chỉ cần ở cùng Lục Cảnh Hoằng, cô vĩnh viễn cũng không thể bình tĩnh làm ra vẻ thục nữ thanh tao ngạo mạn.

Dù là, cô chỉ cần biểu hiện được một nữa như khi đối mặt với Cố Lăng Thành hoặc là Cù Dịch Minh, hiện tại người bị chế ngự không làm được gì là cô, chung quy vẫn là cô không kháng cự được sắc đẹp hấp dẫn.

Đúng vậy, cô đem chính mình khuất phục khi đối mặt Lục Cảnh Hoằng, quy tội cho bề ngoài xuất sắc của Lục Cảnh Hoằng, cô xem như chuyện lạ gật đầu một cái, mà xem nhẹ một đôi mắt không di chuyển luôn nhìn chằm chằm vào mắt mình.

“Em cự tuyệt Cố Lăng Thành.”

Cô không có nghe lầm, là một câu trần thuật, không mang theo chút nghi hoặc nào.

Tô Noãn đột nhiên nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, sắc mặt của anh giống như giọng nói của anh, bình thản, bao phủ ở đằng sau một đám sương mù, không lâu sau, đám sương mù tiêu tan, anh thản nhiên gợn lên khoé miệng, ngước lên nhìn cô.

Ánh mắt của anh không có trốn tránh đón nhận của cô, giống như đối với nghi hoặc của Tô Noãn, anh thản nhiên bước lên phía trước kéo một cái, đem Tô Noãn kéo lại gần thêm mấy phần, cho đến khi một đôi bàn tay mềm mại chắn lại ở trước ngực anh.

“Anh gắn máy nghe trộm trên người của tôi hả?”

“Có phải anh nên lý giải là, em quyết định ở lại bên cạnh anh không?”

Lục Cảnh Hoằng cúi người xuống, cánh môi đỏ hồng dịu dàng hôn khoé miệng cô một chút, anh giống như không nghe thấy vấn đề của cô, cứ thế đặt câu hỏi, khoé môi nở nụ cười thản nhiên.

Tô Noãn không thích thái độ qua loa, hai tay của cô nhẹ nhàng đẩy ngực Lục Cảnh Hoằng ra, sau đó thực sự thoát khỏi khí thế của Lục Cảnh Hoằng, rời xa cổ hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái này.

Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn đôi tay kia cự tuyệt lồng ngực, tuân theo tất cả động tác của Tô Noãn, cho nên, anh thoả mãn cô thối lui ở một khoảng cách, lẳng lặng nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô.

Trầm mặc giống như một ly cà phê đen tinh khiết, mùi thơm nồng nặc di chuyển giữa bọn họ.

Tô Noãn bị đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của Lục Cảnh Hoằng nhìn đến cả người mất tự nhiên, thậm chí có chút khẩn trương, trải qua mấy ngày nay, cô thiếu chút nữa quên Lục Cảnh Hoằng là một người không dễ chọc vào, nhìn vẻ bề ngoài của anh cũng không có an toàn.

“Tôi không thích ở đây, tôi tính tự mình đi tìm nhà ở, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng tôi.”

Ngữ khí Tô Noãn thật kiên định, tuy rằng nghe qua rất giống như là đang thương lượng với Lục Cảnh Hoằng, nhưng chớ có hoài nghi ánh mắt của cô, đang đối với Lục Cảnh Hoằng tiến hành khiêu chiến, bộ dạng giống như lời thề son sắt của cô làm cho Lục Cảnh Hoằng nhướn mày.

“Vậy em muốn đi đâu?”

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết, chuyện này hình như không có bất cứ quan hệ gì với anh.”

Tô Noãn đề phòng trên dưới quan sát Lục Cảnh Hoằng đứng một bên hai tay đút vào túi, anh đứng ở đó bên cạnh chiếc giường mới, rất giống như là hoàng tử Tanaka cao quý bước ra từ vườn hoa Lavender, chỉ là ánh mắt có chút mê ly thơm nồng:

“Em không nói cho anh biết, làm sao anh sắp xếp hành lý dọn qua?”

“Anh dọn qua làm gì, tôi có nói ở chung với anh đâu? Lục Cảnh Hoằng, anh quá tự cho là đúng đi!”

Tô Noãn xấu hổ khiển trách, khuôn mặt hồng hồng, không biết là do thẹn thùng hay là tức giận, cô mặc kệ anh, xoay người muốn rời đi, hành lý không có thì đành chịu, cùng lắm thì ra chợ mua lại một ít quần áo vậy.

Nào có thể đoán được Lục Cảnh Hoằng tiến lên một bước, liền từ sau ôm lấy cô, bờ môi ấm áp như có như không chạm vào lỗ tai cô, tiếng nói khàn khàn lộ ra từ tính mê hoặc:

“Không ở cùng với anh? Noãn Nhi, có đôi khi không thể nói như vậy được, cẩn thận kẻo em cắn đầu lưỡi của mình đó.”

“Không được gọi tôi là Noãn Nhi.”

Tô Noãn khó chịu quay đầu trừng anh, chỉ nhìn thấy dung nhan trong suốt của Lục Cảnh Hoằng, vẻ mặt của anh rất đơn giản, giống như một phen trêu chọc cô mới vừa rồi không phải là do anh làm, bất quá tất cả cũng chỉ là do cô mơ màng.

“Nhìn xem, có thích cái giường này không?”

Lục Cảnh Hoằng lập tức thay đổi đề tài, ôm cả thân thể cô, xoay nghiêng một góc, làm cho tầm nhìn của cô bị màu tím rộng lớn lấp đầy, cũng làm cho Tô Noãn nhớ tới câu nói kia trong điện thoại của Lục Cảnh Hoằng – tự mình thử giường.

“Hạ lưu!”

Tô Noãn chỉ cho ra hai chữ nhận xét, cô cầm lấy một đôi tay đang ôm cô, muốn đẩy ra, nhưng căn bản không có khả năng, Lục Cảnh Hoằng cũng mặc kệ giãy giụa của cô, không đem kháng cự của cô coi là quan trọng.

“Anh cái gì cũng không có làm, sao lại hạ lưu rồi?”

Thanh âm của anh nghe cực kỳ vô tội, nhưng trong lúc anh cúi đầu, hơi thở nóng ẩm thổi vào trên cổ cô, di chuyển khắp xung quanh, cảm giác ngưa ngứa làm cho toàn thân Tô Noãn tê dại run rẩy.

“Anh thực không biết sao?”

Tô Noãn tức giận hỏi lại, cô cố gắng tránh ra Lục Cảnh Hoằng đến gần, thế nhưng anh lại không từ bỏ ý định bám sát, môi anh nong nóng, ẩm ướt, khi thì đụng chạm, khi thì khẽ giữ khoảng cách:

“Em cảm thấy anh nên biết cái gì, hả?”

Thanh âm của anh dần dần biến thành thì thầm rỉ vào tai, Tô Noãn mặt phút chốc hồng lên, hơn nữa bắt đầu mạnh mẽ giãy giụa, bởi vì anh đột nhiên dùng sức đem cô ép vào trên người mình, sau đó cô cảm giác được thân thể của anh biến hoá.

“Giường có cái gì tốt, chẳng lẽ anh không có chút chuyện đứng đắn nào có thể làm sao?”

Tô Noãn cúi đầu cố ý không nhìn tới ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng, cô cảm thấy mình rất đáng thương, cũng rất vô tội, thế nhưng lại phát hiện ra một con sắc lang, cái này không thể tính là lỗi của cô, về mặt ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, cô cũng là một người bị hại.

“Lục Cảnh Hoằng, anh mau…”

Tô Noãn muốn nói, anh mau buông tôi ra, bằng không tôi không khách khí, chỉ là còn chưa nói ra miệng, người liền bị Lục Cảnh Hoằng áp đảo, chiếc giường mềm mại có tính đàn hồi cao làm cho thân thể bọn họ tưng lên một cái.

Động tác của anh có thể hình dung chính xác là nhanh chóng kiên quyết, Tô Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt sáng long lanh, gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm ngón chân của cô không tự chủ được co lại.

Cô biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, loại dự cảm này đối với cô mà nói, đã muốn trước lạ sau quen rồi, điều này làm cho cô có chút hoảng hốt, một đôi tay càng muốn đi ngăn cản anh hành động bước tiếp theo.

“Lục…”

Anh nuốt lấy lời cô.

Anh hôn rất ngang ngược, rất bá đạo, cạy mở hàm răng của cô, làm cho cô cảm thấy có chút đau, cô muốn giãy giụa, cuối cùng lại thoả hiệp buông xuôi, vì vậy nụ hôn dần dần trở nên dịu dàng.

Tô Noãn không thể nào tự hỏi, cô không thể lý giải vì sao Lục Cảnh Hoằng như vậy, chỉ sợ, vĩnh viễn cũng không cách nào lý giải được người đàn ông hay thay đổi này, có thể lạnh lùng giống như băng, cũng có thể nhiệt tình như lửa.

Lục Cảnh Hoằng hôn ở hai bên má cô, dừng lại, anh chống lên thân thể của chính mình, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm cô:

“Ở lại bên cạnh anh, vĩnh viễn.”

Lục Cảnh Hoằng không có cần câu trả lời của cô, ngữ khí của anh nghe ra giống như không phải khẩn cầu, mà càng giống là một mệnh lệnh hơn, cánh tay vốn đang chống đỡ chậm rãi co lại, anh một lần nữa bắt môi cô làm tù binh, dịu dàng lưu luyến.

Tô Noãn không có trầm mê nhắm mắt lại, cô vừa nhận lấy nụ hôn được coi như là lão luyện, vừa ngước nhìn trần nhà, nội tâm một mảnh mờ mịt mông lung.

Vĩnh viễn, là thời gian bao lâu, phải cách xa bao nhiêu mới có thể đạt tới?

————

Mưu đồ chuyện tốt của Lục Cảnh Hoằng cuối cùng cũng không có đạt được, hoặc là nên nói, ngay tại lúc nước sắp chảy thành sông thì bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng chuông cửa, reo không ngừng gián đoạn, cũng dập tắt hứng thú của hai người.

Tô Noãn phát hiện người mình không mảnh vải nằm ở trên giường, xấu hổ bật người lấy mền bao lấy chính mình, sau đó vội vội vàng vàng bắt đầu mặc quần áo, còn Lục Cảnh Hoằng thì thong thả mặc quần áo, sau đó khuôn mặt đen thui đi ra phòng ngủ.

Khi cửa mở ra thì Tô Noãn cũng ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy sắc mặt Lục Cảnh Hoằng lãnh trầm, vẫn không nhúc nhích đứng ở cạnh cửa, lòng hiếu kỳ thúc giục, để cho cô đi tới, sau đó, liền nhìn thấy được Đậu Đậu ngồi ở cửa.

Đậu Đậu mặc đồng phục đi nhà trẻ, thắt một cái thắt lưng, đeo cái ba lô nhỏ, chân nhỏ mang một đôi giày, một cái đầu đen lôi thôi, giống như “Tiểu Vương Tử” của Saint-Exupéry.

Nó hình như cũng không nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đứng ở cửa, hai cái chân ngắn hãy còn ngồi xếp bằng ở trên nền gạch sáng bóng, cúi đầu ăn chén cá viên đang bưng trong tay, sau khi nuốt một viên cá viên cuối cùng vào bụng, mới ngẩng đầu.

Tầm mắt Đậu Đậu trực tiếp lướt qua Lục Cảnh Hoằng, rơi vào trên người Tô Noãn, nó vui mừng toét ra cái miệng nhỏ bị cay đến hồng hồng, rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, chạy về phía Tô Noãn.

“Noãn Noãn của con, thì ra dì ở đây a!”

Lục Cảnh Hoằng nhìn vị khách không mời mà đến này chạt xẹt qua bên cạnh mình, thiếu chút nữa đưa tay phải ra bắt lại, sau đó ném ra bên ngoài, nhưng là nhận được nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ đã nhắc nhở anh: đó là không đúng, anh nhất định phải duy trì thái độ đúng mực.

“Noãn Noãn của con, Đậu Đậu khát quá, muốn uống nước!”

Một cái thân thể nhỏ nhắn mềm mại thơm mùi sữa ôm lấy hai chân Tô Noãn, Đậu Đậu ngẩng lên cái đầu nấm, giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng liếm trên đùi cô, vừa cười hì hì nhìn cô.

Tô Noãn cúi đầu nhìn bộ dạng nịnh hót lấy lòng của Đậu Đậu, khuôn mặt quả táo nhỏ nhắn đỏ bừng, nó đô đô chìa một đôi tay trắng nõn nhỏ bé về phía cô, thân mình tròn vo vặn vẹo làm nũng:

“Ôm ôm!”

Ánh mắt khao khát của đứa trẻ khó có thể làm cho cô nói ra lời cự tuyệt, Tô Noãn nhìn đôi mắt trong sáng thuần khiết mở to của Đậu Đậu, không khỏi tự hỏi, khi cô còn bé, có hay không cũng có ánh mắt như thế, khát vọng một cái ôm ấm áp?

Đậu Đậu bị Tô Noãn ôm lấy, lập tức vòng qua cổ cô, cái đầu nhỏ cũng vùi vào hõm vai cô, bẹt bẹt cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy tươi cười thoả mãn.

Đậu Đậu kêu muốn uống nước, Tô Noãn liền ôm nó đi vào phòng khách để xuống, sau đó đi rót nước cho nó, mà Lục Cảnh Hoằng cũng đi theo trở vào phòng khách, chỉ là trưng ra khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lại đen giống như đáy nồi bình thường khó coi.

“Noãn Noãn của con, hình như con không cầm được cái ly này, dì có thể đút con uống được không?”

“Được.”

Tô Noãn cười đón lấy cái ly trong bàn tay nhỏ bé kia, cẩn thận thử thử độ ấm, sau khi xác định không làm nóng Đậu Đậu, mới đưa tới bên miệng nó, khẽ nghiêng cái ly đút nó uống, một bên lấy khăn tay lau chùi khoé miệng ướt sũng của nó.

Lục Cảnh Hoằng ngồi ở trên ghế sofa, vừa nâng chung trà lên uống, vừa nhìn Đậu Đậu không ngừng biểu diễn màn làm nũng với Tô Noãn, ánh mắt chỉ là lạnh lùng, như muốn ở trên người Đậu Đậu khoét ra một cái hố.

Đậu Đậu vẫn như cũ dùng hai tay ngây thơ chống cằm, đung đưa hai cái chân nhỏ, tự động che chắn ánh mắt cảnh cáo của Lục Cảnh Hoằng, cười híp mắt tách khỏi Tô Noãn:

“Ba ba không nói cho Đậu Đậu biết nhà của Noãn Noãn của con ở đây, bằng không Đậu Đậu đã tới sớm hơn một chút rồi, theo giúp Noãn Noãn của con bớt buồn.”

Tô Noãn nhìn bộ dáng tiểu bề trên của Đậu Đậu, hé miệng cười cười, đem cái ly đặt lên trên bàn trà, vừa định trò chuyện với Đậu Đậu, liền nghe thấy thanh âm của Lục Cảnh Hoằng:

“Cô ấy sống ở đây rất tốt, làm sao buồn được, ba ba của mi đâu? Lục Thiếu Phàm bây giờ ngay cả đứa bé cũng trông nom không được sao?”

Lục Cảnh Hoằng nghiêm mặt, giọng điệu nói chuyện với đứa bé cũng không nghe thấy hoà nhã dễ gần, Tô Noãn bất mãn nhíu mày, thế nhưng anh lại làm như không thấy, lập tức đứng dậy cầm lấy điện thoại nhà trên bàn trà, bắt đầu ấn dãy số.

Khi đầu kia điện thoại đường dây được nối thì Lục Cảnh Hoằng không quên lạnh lùng liếc về phía Đậu Đậu một cái, sau đó mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu không phải rất khách khí, bí mật mang theo giáo huấn trách cứ, mặc dù ngữ điệu vẫn là rất bình thản:

“Đó là chuyện của con, chú không có nhiệm vụ giúp con chăm sóc con nít, trước 10 giờ đem thằng nhóc đi đi…”

Tô Noãn không nghe được thanh âm của đầu kia điện thoại, nhưng từ việc Lục Cảnh Hoằng càng vặn càng chặt chân mày cùng nhìn chòng chọc Đậu Đậu cũng đoán được, đàm phán với Lục Thiếu Phàm không được thuận lợi, nhưng mà Lục Cảnh Hoằng cũng là cân xứng, quyết tâm muốn đưa Đậu Đậu đi, không chịu nhượng bộ.

Điều này làm cho Tô Noãn cảm thấy Lục Cảnh Hoằng có chút không hợp với đạo làm người, không khỏi đồng tình đứng dậy bên cạnh Đậu Đậu, một đứa bé bốn năm tuổi nghe thấy mình bị đẩy tới đẩy lui, hẳn là cũng sẽ khó chịu đi?

Tô Noãn thu hồi tầm mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, lại trong lúc vô tình nhìn thấy Đậu Đậu đang nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng làm mặt quỷ, cô giật mình hiểu rõ nguyên nhân làm ặt Lục Cảnh Hoằng đen thui.

Mà Đậu Đậu khi phát hiện ra ánh mắt Tô Noãn thì lập tức thu lại bản tính vốn nghịch ngợm gây chuyện, co rụt đầu vai nhỏ, một đôi mắt to đen bóng nhìn về phía Tô Noãn, lã chã muốn khóc, uất ức mà buồn bã.

“Ba ba nói không cần Đậu Đậu, Đậu Đậu không có chỗ nào để đi, đành phải đến nhà của Tiểu gia gia, Noãn Noãn của con, Đậu Đậu muốn đi, dì tự chăm sóc tốt chính mình nha, lần sau Đậu Đậu trở lại thăm dì.”

Nói xong, không để ý Tô Noãn nâng đỡ, Đậu Đậu tự mình dùng sức trượt xuống sofa, xách lên cái ba lô nhỏ của mình, muốn bước chân đi ra ngoài, tinh thần sa sút lắc lắc cái đầu nấm, đáng thương nói không nên lời.

Mặc dù biết tiểu tử kia đa phần là bày trò, Tô Noãn cũng không còn quyết tâm cứng rắn, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng đứng đằng kia còn đang tranh luận với Lục Thiếu Phàm nói:

“Nếu Đậu Đậu muốn ở lại đây, cũng đừng đuổi nó đi, ừ… trước hết tạm thời tôi có thể ở đây, chờ Đậu Đậu về rồi tôi mới đi tìm nhà.”

Nghe được lời Tô Noãn nói, Lục Cảnh Hoằng vốn chết không chịu từ bỏ đấu khẩu nhất thời trầm mặc, sau đó vui vẻ mà cúp điện thoại, nhưng sắc mặt trên mặt thuỷ chung không có gì tốt, đôi mắt sắc bén kia quét ngang thân ảnh nhỏ nhắn ngồi ở ngoài cửa.

“Bởi vì nó muốn ở đây, em mới lựa chọn ở lại, là ý này sao?”

Tô Noãn nhíu mày lại, dưới ánh mắt vụt sáng, trả lời một câu khiến sắc mặt Lục Cảnh Hoằng càng khó coi hơn vài phần:

“Có thể nói là như vậy.”

Loading...

Xem tiếp: Chương 56: Anh Yêu Em

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Thiên Sứ Bóng Đêm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15



Cổ Cầm Dị Truyện

Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình

Số chương: 14