61 Hừ hừ, dám ngang nhiên giành nam nhân của nàng ? Cho các ngươi đẹp mặt nha! Ân. . . Tuy rằng trên thực tế Mạc Lặc Nghị Phàm không phải là nam nhân của nàng.
62 Chơi một ngày, ngay cả cơm trưa đều là ăn trong Thế giới vui vẻ, chỉ tới khi Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình cảm thấy hết hứng thú, mới chuẩn bị dẹp đường về nhà.
63 Tiểu Thư Tình gật gật đầu, hi hi cười nói: “Thư Tình muốn cùng mẹ chơi, nhưng là ba ba nói không thể ầm ĩ để mẹ ngủ, mẹ, Thư Tình ngoan hay không?” Tiểu Thư Tình còn không quên hướng nàng tranh công.
64 Nhắc tới vòng cổ, vòng tay Mạc Lặc Nghị Phàm đang ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng bỗng cứng đờ, hai con mắt bỗng chớp mạnh nhìn chằm chằm nàng. Vòng cổ! Thứ đáng chết kia, hại hắn thiếu chút nữa đem tính mạng đi tặng cho cái vòng cổ này! Giờ phút này lại không biết nó đang ở cái xó xỉnh nào.
65 Thế nhưng nàng lại thuần khiết thiện lương, đơn thuần đáng yêu, ngay cả yêu đương cũng chưa từng là đệ tử, cư nhiên hắn lại nghĩ cách đánh phủ đầu nàng? Ý đồ đầu độc mầm non của tổ quốc?“Nghị.
66 Lâm Duyệt ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn biến mất sau cửa, ngây ngốc nhìn cánh của phòng từ từ bọ đóng lại, thật lâu sau mới đột nhiên phản ứng lại. Bỗng nhảy dựng trên gường, thét chói tai: “Đáng chết vạn đao a.
67 Mặc kệ là quần, váy, hay áo, chỉ cần là quần áo, đều vô cùng vừa vặn với người nàng, căn bản là được may theo yêu cầu. Chẳng qua là nàng chưa có từng để cho ai đo người của nàng a, như thế nào lại có thể may quần áo vừa người như vậy nga? Hơn nữa từng cái từng cái đều rất vừa.
68 Ở thời điểm Lâm Duyệt còn đang sững sờ, cửa phòng bị người ta đẩy ra, một thân hưu nhàn thường phục, khí suất mê người Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện trước mặt nàng, bước dài chân đi đến trước mặt Lâm Duyệt, lộ ra một nụ cười mộng ảo với nàng, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Bảo bối, buổi sáng tốt lành.
69 “Được, anh đi xuống trước, tôi muốn thay quần áo. ” Lâm Duyệt rốt cục cũng nghe được lời hắn nói muốn rời khỏi, cao hứng mở miệng nói, hai người cùng đứng ở một góc phòng ngủ không khí rất xấu hổ, rất tế nhị.
70 Lúc trời sắp tối, Mạc Lặc Nghị Phàm mới đích thân đưa Lâm Duyệt về chỗ ở, Lâm Duyệt đem tiểu Thư Tình từ trên đùi bế xuống dưới, quay đầu hướng Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Cám ơn anh đưa tôi trở về, còn có cám ơn anh đã dành cho tôi ngày cuối tuần vui vẻ, rất cảm ơn, chẳng qua là ngày mai tôi có thể chịu sự trùng phạt vô cùng hoa lệ của thầy giáo.
71 Lâm Duyệt né tránh chủ cho thuê nhà, bước nhanh chạy lên lầu, trong lòng vẫn căm giận như cũ. Trong mắt nàng, nam nhân tùy tiện đem tiền ném cho nữ nhân là chuyện tối ghê tởm, thật vất vả mới có một chút hảo cảm đối với Mạc Lặc Nghị Phàm như vậy, lại bị chínnh hắn đạp đi! Dùng chìa khóa mở vài lần cửa cũng không thành công, Lâm Duyệt đang chìm trong nghi hoặc, cửa gỗ bị người từ bên trong mở ra.
72 Trong phòng học trường cao đẳng, Lưu Tuyết đứng ở trên mặt bàn, cầm trong tay bộ váy màu tím kia rao hàng. Vài nữ sinh trời sinh thích ăn diện đua nhau tranh cướp muốn lấy, dù sao xinh đẹp như vậy hơn nữa lại là trang phục của chủ tịch tập đoàn Thụy Ca đặt may, không là dễ dàng có thể mua được nga.
73 “Mày cũng quá đê tiện đi, làm sao luôn nói xấu sau lưng người khác?” nghĩ muốn lấy lại chút công bằng Lưu Tuyết lớn giọng quát, còn không quên đả kích Thi Tiểu Hân.
74 “Ít nói nhảm! Nói, ai là Lâm Duyệt? !” Người đàn ông mặc áo đen, lớn tiếng hỏi. “Cô ấy —–!” “Cô ấy —–!” Hai cô gái đồng thời giơ tay chỉ chỉ vào đối phương, trăm miệng một lời nói.
75 Một trận cảm giác nguy hiểm bỗng dưng xâm nhập trong đầu của nàng, hoảng, hơn nữa ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại. Xe vẫn hướng con đường hẻo lánh mà chạy, sớm đã rời xa phố xá sầm uất, nhưng là Lâm Duyệt có thể cảm giác được là, đường này không phải đang đi tới Bạn Sơn biệt thự.
76 “Thế nào? Không muốn? Muốn đi sang Anh sao?” sắc mặt thiếu niên kia trầm xuống , dương giọng uy hiếp nói, trông giống như một con sói xám khinh dễ con thỏ nhỏ nhút nhát.
77 “Ôi ôi…! Anh nói chuyện cẩn thận một chút, ai là con nhóc nha?” Lâm Duyệt tuy rằng trong lòng sợ hãi, vừa nghe thấy người khác lớn tiếng phê bình chính mình ngay trước mặt mình, khó chịu dâng lên trong lòng.
78 “Xin anh, cầu xin anh thả tôi đi ra ngoài. ” biểu tình trên mặt Lâm Duyệt hòa dịu một chút, bày ra bộ mặt vô cùng thảm thương nói với Long Hạo Vũ. “Tôi sợ bị anh tôi phanh thây.
79 “Nếu tôi đã tiếp nhận sự phó thác của người khác, thì phải có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ này. ” Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không chút thay đổi nói, đối với cái gì Sơn Khẩu Tổ mà Long Phu vừa mới nói ra một chút cũng không sợ hãi, bởi vì hắn không phải là một người sợ chết!Bất quá, thật sự hắn rất muốn giải ra bí mật của vòng cổ, vị kia đã giao vòng cổ cho hắn đã nói nhất định phải đưa đến tay người nào đó, vậy trong đó nhất định phải có bí mật tày trời gì.
80 “Một cái vòng cổ phá hoại mà thôi, hắn muốn anh liền cho hắn! Gì chứ cùng lắm thì!” Lâm Duyệt vẫn căm giận la hét, nhưng nói xong mới giựt mình thấy lỡ lời, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không có vòng cổ, vòng cổ luôn luôn ở trong tay chủ cho thuê nhà không phải sao?“Vòng cổ chẳng phải đơn giản như vậy, bởi vậy không thể giao ra.