21 Ra khỏi đại sảnh, Nguỵ Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Nương tử, phòng của chúng ta ở đâu?” Y nhìn trái nhìn phải, thực sự là không có ấn tượng gì hết.
22 Đến lúc ăn cơm, Tần Duy Ngã được Nguỵ Thiên Thanh nửa dìu nửa đỡ đi ra.
“Duy Ngã, con sao vậy?” Tần Dữ Hằng nhìn hắn sắc mặt xanh xanh trắng trắng, có vẻ rất thống khổ.
23 Lúc ăn cơm tối, Nguỵ Thiên Thanh bế Li Nhi về, ngoài ý muốn chính là y còn mang theo một người khác.
“Vị cô nương này…Là ai vậy?” Tần Độc Tôn hai mắt trông mong nhìn hồng y cô nương đi cạnh Nguỵ Thiên Thanh.
24 “Ha ha ha ha!”
Tần Duy Ngã còn chưa đi tới đại sảnh đã nghe thấy tiếng cười đủ tiêu chuẩn làm ma nữ của Đan Vô Ưu truyền tới.
Không phải chứ? Đến mức này rồi nương còn cười được? Tần Duy Ngã chợt có xúc động muốn hộc máu.
25 Những ngày kế tiếp cũng coi như trời yên biển lặng. Quản Linh Nhi mỗi ngày đều dạo chơi với Tần Độc Tôn, ít khi có thời gian đi tìm Nguỵ Thiên Thanh; còn Nguỵ Thiên Thanh, từ sau khi nhận cha nương, y càng thêm sủng ái Tần Duy Ngã, sau khi đưa nhi tử cho nhị lão gia Tần gia giải sầu, y liền ngày ngày cùng thê tử luyện kiếm, đọc sách, chơi trò thân thiết gần gũi, cuộc sống gia đình thoải mái dễ chịu biết bao!
Đến một ngày, Nguỵ Thiên Thanh mới vừa luyện kiếm với Tần Duy Ngã xong, chợt thấy một thân ảnh đỏ rực chạy tới chỗ mình.
26 “Boong! Boong! Boong! Trời nóng khô hanh! Cẩn thận củi lửa!” Thanh âm rõ ràng của phu canh từ xa truyền tới, bất tri bất giác đã đến canh ba. (23h-1h sáng)
Họ Nguỵ kia, đừng để rơi vào tay của ta…Lão tử muốn gian ngươi rồi lại gian, gian xong tiếp tục gian, không gian ngươi tới nằm sấp không dậy nổi, lão tử liền mang họ ngươi!! Tần Duy Ngã tay chống mép giường, thân thể theo tiết tấu hữu lực cường kiện phía sau không ngừng lắc lư.
27 Tần Duy Ngã vừa chạy tới tàng cây, Tần Độc Tôn đã ném cho hắn một cái bình. Tần Duy Ngã mở ra ngửi, ừm! Là Cam hoa lộ nhuận giọng. Ngửa đầu uống xong, cổ họng hắn thoải mái hơn không ít.
28 Ở trong phòng ngơ một lúc, cảm thấy chán phát sợ, Tần Duy Ngã quyết định ra ngoài.
Đứng trên phố ồn ào náo nhiệt, hít thở bầu không khí tự do không có Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã cảm giác cả người như muốn bay lên.
29 Tìm một sương phòng kín đáo, Quản Linh Nhi mời Ngưng Sơ ngồi bên cạnh mình.
“Nếu tỷ tỷ nuôi Li Nhi từ nhỏ, hẳn sẽ biết trên người Li Nhi có một trường mệnh toả đi.
30 Xin chào các vị thúc thúc a di bá bá thẩm thẩm đại ca đại tỷ! Ta là Nguỵ Li, nhũ danh Li Nhi, năm nay ba tuổi!
Hôm nay, nương vì giận cha mà không thèm để ý ta.
31 Nhưng mà vui vẻ chưa được mấy ngày, tối nào thị lễ cũng chạy tới phòng nương, thừa dịp nương không có ở đó muốn đưa ta đi, ta đương nhiên không chịu rồi.
32 Gió to không ngừng thổi a, thổi a, thổi tới một trận cát bụi, thổi tới từng tiếng — nguyền rủa?!
“Nguỵ Thiên Thanh ngươi không phải là ngươi, ngươi là đồ hỗn đản! Là sắc ma! Là ngựa đực! Là –”
“Li Nhi, đến cô cô dạy con thổi sáo.
33 Lưu Âm cốc ở một sơn cốc phía sau Hoàng sơn. Nhìn từ bên ngoài, nơi đây sương mù quanh quẩn suốt năm, khá giống Đoạn Tình sơn mà Nguỵ Thiên Thanh ở.
Nhâm Dữ Phi đưa mọi người tới cửa sơn cốc, lấy sáo ngọc ra thổi một khúc.
34 .
Coi cái dáng vẻ chân chó của ngươi kìa, thiên hạ đệ nhất kiếm gì chứ, hẳn phải gọi ngươi là thiên hạ đệ nhất dâm tiện mới đúng! Tần Duy Ngã nhìn y rời đi, vươn tay xoa xoa nơi eo không còn quá bủn rủn.
35 Ở Lưu Âm cốc ba ngày, Tần Duy Ngã và Tần Độc Tôn mỗi ngày đều chôn trong dược phòng của Nhâm Dữ Phi, nghiên nghiên cứu cứu pha pha chế chế dược hoàn. Nguỵ Thiên Thanh không muốn chọc nương tử mất hứng, đành phải mang Li Nhi đi luyện khí mỗi ngày.
36 Buổi tối, Tần Duy Ngã nơm nớp ngủ bên cạnh Nguỵ Thiên Thanh, trong đầu toàn là tưởng tượng biểu tình ngày mai của Tần Độc Tôn. Xong rồi, ngày mai nhất định sẽ bị nó đuổi giết đến chết, giờ kéo Nguỵ Thiên Thanh và Li Nhi trốn chạy không biết mình có sống thêm được mấy ngày hay không?
“Nương tử, ngươi mau ngủ một chút đi, có Linh Nhi và Phi đệ, ta nghĩ Độc Tôn sẽ không sao đâu.
37 Lại một ngày trôi qua, Tần Duy Ngã không yên hỏi Nguỵ Thiên Thanh, “Cái kia…Không tìm người thay thế Linh Nhi thực sự không sao chứ?”
Đã hai ngày một đêm rồi, cửa phòng hai người vẫn như cũ thường thường truyền đến tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
38 Một ngày lại vội vã trôi qua, Lưu Âm cốc vẫn trời trong nắng ấm, cảnh sắc mê người như trước.
“Ngươi, ngươi sao lại đi ra!” Tần Duy Ngã chỉ vào hồng y nữ tử đang ngồi uống trà trong vườn, lớn tiếng kêu la.
39 Trên phố, Tần Duy Ngã không yên lòng bị Nguỵ Thiên Thanh kéo đi.
Mình rốt cuộc có nên đi hay không? Đi rồi, để Độc Tôn lại cho cái tên Quản Linh Nhi biến nam biến nữ kia thì hình như có điểm tàn nhẫn; không đi, chờ đến lúc Độc Tôn tỉnh, mình nhất định sống không yên lành.
40 “Ca ca, mẫu thân nói bọn muội phải truyền lời lại cho huynh!” Hai tỷ muội tấn công Nhâm Dữ Phi bất thành, đành phải lui xuống chuyển hướng Tần Duy Ngã.