21 Ta phì cười, “Đệ mới tí tuổi đầu, nghiên cứu yêu đương trai gái gì chứ? Nhìn chòng chọc tỷ thì chính là thích tỷ sao? Đệ cũng đang nhìn chòng chọc tỷ đấy.
22 Lúc ngồi trên xe ngựa, ta liên tiếp quay đầu nhìn Tiểu Đàm với A Anh, bọn họ không ngừng vẫy tay với ta, nhìn bóng dáng họ ngày càng xa, nỗi luyến tiếc của ta cũng dần trào dâng.
23 Có lẽ là vì Ngọc nương tin tưởng ta hết mực, cho nên từ trên xuống dưới Mạch phủ, chưa từng có lời đồn nào truyền ra. Ta vốn tưởng rằng, chuyến này nếu gặp phải những kẻ ngang ngược không hiểu chuyện, nói không chừng sẽ coi ta là chỗ để trút giận thay kẻ giết thằng bé Mạch, nhưng may mà sự thật không phải vậy.
24 Thị vệ bên cạnh lập tức tiến tới, hung dữ quát chị ta: “Dã phụ to gan! Sao dám quấy nhiễu công chúa!” Nói xong túm người phụ nữ ra xa, một quan binh khác định ôm đứa con của chị ta lên, nhưng vừa tới gần nhìn thoáng qua liền sợ hãi rụt lùi vài bước.
25 “Xuân cung sống là cái gì?” Gã sai vặt bên trong cùng bực mình, “Tự xem chẳng phải là biết ngay à!” Trong nháy mắt quay lại trông thấy ta, gã sợ tới mức lăn lông lốc khỏi tảng đá, đám còn lại cũng tới tấp quay đầu nhìn ta, sau đó đều đỏ bừng mặt chạy biến.
26 Ta ngẩn ngơ gật đầu, sau khi thấy rõ khuôn mặt trước mắt, lại cảm thấy hơi quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu.
Thanh Giác công chúa nhìn không quen quát lên: “Điêu dân to gan, gặp mẫu phi ta mà không hành lễ?”
Ta đối mắt với nàng ta một cái, nàng liền lập tức nhận ra ta, sau đó bước tới kéo tay Hòa Nhan quý phi, ý muốn bà ta cách xa ta một chút, chỉ vào ta lải nhải: “Ta đã từng thấy ả điêu dân này, lần trước nó bế một đứa bé bị bệnh dịch ở trên đường, nói không chừng cũng nhiễm bệnh rồi, sao các người dám để một người như thế ở lại trong phủ? Sao không đưa ngay tới khu dịch bệnh hả?”
Mạch Diên vẫn một mực yên lặng, đợi công chúa dứt lời y mới thờ ơ mở miệng nói: “Khởi bẩm công chúa, nếu nàng cũng nhiễm bệnh thì hẳn đã phát bệnh rồi, bây giờ nàng khỏe mạnh, đương nhiên là phải giữ lại trong phủ, huống hồ ngày đó chính thuộc hạ tự mình đưa nàng về phủ, nếu xảy ra vấn đề, cũng do thuộc hạ gánh vác, không phiền công chúa phí tâm.
27 May mà tuy Ngọc Nương chỉ nhấp một ngụm thuốc, sắc mặt của nàng cũng tốt hơn lúc trước nhiều. Ta dặn Tiểu Mai tuyệt đối không được để lộ chuyện ta nhỏ máu vào chén thuốc, nàng ta thấy chủ mình uống thuốc xong đỡ hơn hẳn thì vô cùng cảm động, gật đầu lia lịa bảo ta: “Vâng vâng vâng, chỉ cần Ngọc phu nhân khỏe mạnh, nô tì tất nhiên sẽ không để lộ một chữ.
28 Ta khiếp hãi, kéo nàng lại, “Ngươi là đàn bà con gái, đi chơi gái gú cái gì chứ?” Không ngờ cô công chúa này lại tốt miệng, khẩu vị nặng như thế.
Nàng giữ ta lại, vẻ mặt khinh bỉ, “Hôm đó trông thấy ngươi bế thằng bé mắc bệnh kia, còn tưởng ngươi can đảm gan dạ thế nào, thì ra cũng là con rùa đen rụt đầu, đã tới đây không vào trong một lần thì chẳng phải đáng tiếc sao?”
Nói xong nàng liền kéo ta vào Thanh Thủy lâu, ta sức yếu hơn nàng, đánh tới đánh lui ba hiệp vẫn bại trong tay nàng.
29 “Chưa nghe lời đồn về nàng ta bao giờ à?”
Ta vốn đang ủ rũ, liền lập tức phấn chấn lên, “Lời đồn gì thế?”
Thanh Giác công chúa sáp tới gần ta, gần như phải gào lên ta mới nghe được nàng đang nói gì, “Tần Sơ Ước có thể được coi là nghệ kỹ lập dị nhất mà ta từng thấy, nàng ta ru rú trong nhà, cực ít khi biểu diễn, nhưng mỗi lần biểu diễn thì khách khứa chen đầy cả sảnh đường.
30 Mất rồi?
Ông cụ Mạch chết còn có thể lý giải… Ngọc Nương thì sao có thể? Lẽ nào Tiểu Phượng Tiên thấy Mạch Diên có vợ nên sinh lòng đố kị, không nhịn nổi bèn giết cho hả dạ? Lý do hắn giết người tuy rằng kỳ quái, nhưng thế này cũng không khỏi quá là kỳ quái rồi!
Ta thuận theo dòng người chạy vào phòng lớn, một đám người đang đứng lô nhô bên ngoài phòng, có thị vệ có gia bộc, vây kín gian phòng tới nỗi con kiến không chui lọt.
31 “Ngươi và ông cụ Mạch đã sớm phát hiện mùi hương khác lạ trên người ta, ngươi nghi ngờ ta có liên quan tới Phượng Thất Thiềm, mới trăm phương ngàn kế giữ ta lại Mạch phủ… Thậm chí không tiếc cả tính mạng Ngọc Nương, cũng muốn đổ tội lên đầu ta, quả thực ác độc vô cùng.
32 Mặc dù trời lạnh, tốc độ lây lan của bệnh sốt ban đỏ vẫn vượt quá sức tưởng tượng, mỗi ngày đều có hơn mười bệnh nhân nhiễm bệnh bị quan binh đưa tới.
33 Tiếu Tiếu bị chuyển biến bất thình lình này dọa cho sững ra, một mặt đỡ ta lên, một mặt ngu ngơ hỏi ta: “Ngươi có gian phu thật nữa hả!”
Tiểu Phượng Tiên nghe thấy thế, quay đầu liếc hắn một cái khó hiểu, dọa cho hắn run rẩy cả buổi.
34 Tiếu Tiếu nhìn ta với vẻ không thể tin nổi, đôi mắt tròn to vô tội chớp chớp, ta nhìn mà không nhịn nổi trợn mắt khinh bỉ, thế quái nào lại có cảm giác ông chú đê tiện lừa bán bé gái ngây thơ thế này.
35 Đương nhiên, ta chỉ nói cho sướng miệng mà thôi.
Lúc nghe ta nói muốn tìm vui vẻ, Tiểu Phượng Tiên khẽ nhướng mày, đáy mắt lóe lên vẻ bỡn cợt, nhưng nhanh chóng tan biến trong vẻ hờ hững dửng dưng.
36 Thế là, Phượng Khấp Huyết, mất rồi… Ta cảm thấy, trong mắt Tiểu Phượng Tiên, nếu nhất định phải chọn bỏ một thứ giữa ta với Phượng Khấp Huyết, khỏi cần nghĩ hắn cũng vứt bỏ ta.
37 Tiếu Tiếu phát hiện cả quãng đường ta đều lặng thinh, thế là luôn miệng hỏi ta có phải vừa nãy hắn nói lỡ lời, đâm trúng chỗ đau của ta hay không.
Ta cho rằng hắn muốn tự xét lại một phen, đang cảm thán loại người mặt dày như hắn tự nhiên lại biết tự kiểm điểm, hắn bảo ta một câu: “Ta đâm trúng chỗ đau của ngươi là để giúp ngươi rèn đúc thể xác và tinh thần mạnh mẽ, làm người phải biết lắng nghe, tiếp thu dạy bảo, sao ngươi lại dùng thái độ tiêu cực như thế đáp lại sự chân thành của ta?”
Ta nhíu mày, “Tiếu Tiếu, nhất định là ngươi chưa có bạn gái bao giờ!”
Hắn ngạc nhiên, “Ngươi, sao ngươi biết!”
Ta chẳng thèm nói nữa.
38 Ta trừng mắt lườm Mạch Diên, giọng không nén nổi run run, “Ngươi sẽ gặp báo ứng…” Y lại tới gần ta mấy bước, vươn tay bóp chặt cằm ta, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, “Ngươi không cảm thấy kỳ quái à? Ngươi ở vùng dịch bệnh gần nửa tháng, vì sao không hề có dấu hiệu nhiễm bệnh sốt ban đỏ?”
“Mắc mớ gì tới ngươi!”
“Người trong giang hồ đều biết, người Ngọc Lan Già cùng Phượng Minh Cô Thành có mối quan hệ khó nói, theo như những gì Tiết Trường Hân viết trong thư, ngươi đã đi theo Phượng Thất Thiềm nhiều ngày, tuy thân phận không rõ nhưng có thể thấy rằng ngươi cực kỳ quan trọng đối với hắn.
39 “Vết thương còn đau không?” Ta dừng bước, hai loại cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng, nên tỏ ra như thường ngày, lảm nhảm oán trách hắn một phen, hay là nên vì chút tự tôn đáng thương kia mà làm ầm ĩ lên một trận nhỉ?
Vừa nghĩ đến lời Mạch Diên nói, ta không nén nổi cay sống mũi.
40 Ta tựa vào bên cửa, đùi đau nhức tới nỗi ta khó bước nổi một bước, “Hắn là bạn của ta, người bạn hiếm hoi của ta. ” Ta quay đầu lại nhìn hắn, cười khẩy, “Ngươi đã từng có bạn bao giờ chưa?”
Tiểu Phượng Tiên không thẹn quá hóa giận như ta tưởng, mà vẫn cực kỳ bình tĩnh nhìn ta, đôi mắt màu hổ phách dần tối đi, bất chợt khiến người ta cảm giác luồng khí lạnh lẽo trên người hắn đã hóa thành nỗi cô đơn.