Người Đẹp Ngủ Lười Biếng Chương 9: Chương 7.3
Chương trước: Chương 8: Chương 7.2
Edit: autumnfirefly
Mặt Mạnh Xuân Diễm nóng lên “tôi không phải loại con gái tùy tiện cho người ta hôn, tôi chỉ là… không muốn so đo cùng anh, nhưng không có nghĩa là anh được nước làm tới như vậy, tôi không thích.” Cô nhỏ giọng nói
Mặc dù nụ hôn của anh cũng không khiến cô cảm giác mình bị khinh bạc, hơn nữa … nếu thực sự thừa nhận, cô thấy mình đối với nụ hôn của anh cũng không phải không có cảm giác… chỉ là anh là cấp trên, cô là cấp dưới, giữa họ chỉ nên có công việc thuần túy, không nên dính dáng đến tình yêu.
“ Xuân Diễm, thành thật trả lời anh, em ghét anh lắm sao?” anh thu hồi vẻ mặt đùa giỡn vì nhận ra tâm tình cô có chuyển biến.
“tôi…” cô do dự.
“nếu thực sự ghét tôi, em sẽ không cho tôi chạm vào em, đúng không?” cá tính cô yêu ghét rõ ràng, như vậy cũng không khó hiểu.
Nghênh đón ánh mắt anh, cô vội thu hồi tầm mắt của mình.
“coi như thế, vậy thì sao?”
“như vậy, cần gì cố chấp chống lại tôi, em phải biết rằng điều đó không thể nào khiến tôi buông tay.” Sẽ chỉ càng làm anh muốn có cô hơn mà thôi.
“anh…” anh ta ngay cả điểm này cũng đã nhìn ra!? Người đàn ông này cũng đáng sợ quá đi!
Ở trên thương trường anh ta khôn khéo gian trá, thỉnh thoảng dùng thủ đoạn uy hiếp người khác cũng không vấn đề gì nhưng mà dùng cách này để đối phó với một cô gái đơn thuần như cô, không cảm thấy mình quá vô nhân đạo rồi sao?
“ em đang mắng thầm tôi đấy hả?” anh buồn cười nhìn vẻ mặt bất mãn của cô.
“đúng thì thế nào?” dù sao cũng đã bị anh ta nhìn ra, cô liền dứt khoát thừa nhận. “ ai bảo anh bắt nạt tôi”
Vốn là phàn nàn nhưng giọng điệu của cô bây giờ lại trở thành oán giận, còn mang theo chút ý tứ làm nũng. Sao có thể như vậy chứ?
“ bắt nạt em bởi vì muốn yêu thương em.” Anh cụng trán cô, vui vẻ thật sâu
“ bắt nạt thế nào lại thành thương yêu!? Vậy tôi có thể không cần loại thương yêu này hay không?” cô khẽ nói
“không được” anh quả quyết “ em chỉ có thể tiếp nhận.”
“tôi---” hai cánh môi ấm áp kiên quyết chặn môi cô, khiến cô chỉ có thể mở to mắt, không cách nào đáp trả.
“ Xuân Diễm, tiếp nhận anh khó như vậy sao?” anh thấp giọng nỉ non
Đôi mắt cô trong veo nhìn anh, sau đó gật đầu “ rất khó”
“tại sao?” ánh mắt của cô rất đẹp, nhất là thời điểm hai mắt mở to, vô cùng khả ái, khiến người khác chìm đắm trong đó đến quên hết mọi chuyện.
“ anh là cấp trên của tôi….”
“ đây không phải lý do.”
“nhưng đây là thực tế.” đang nói bị ngắt lời, cô lườm anh “ tôi ghét tình yêu công sở.”
“ngoài cái này còn gì nữa?”
“chủ nghĩa nam nhân của anh quá lớn, không tôn trọng tôi, tôi không thích heo đất.” tiếp tục kháng nghị
( ý tứ chị Diễm nói chỗ này là gì, có ai hiểu không, không thích heo đất là seo, ai hiểu chỉ tớ nhá, hehe)
“còn gì nữa không?” nói hết được là tốt nhất.
“ anh quá khôn khéo, tôi lại rất ngốc, như vậy sẽ dễ bị anh tính kế, bị bán đi thì chỉ có khóc không ra nước mắt.” cô đúng là tiếp tục nói.
“còn nữa không?” cái này… cũng coi như lý do sao? Cát Vô Ưu dở khóc dở cười.
“còn nữa, tướng mạo anh quá xuất sắc, rất trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi không cần đàn ông bắt cá hai tay.” Bị phản bội, cảm giác ấy quá thê lương.
“tôi đối với bắt cá hai tay không có hứng thú, em nên biết.”
“làm sao tôi biết được?” cô cũng không phải con giun trong bụng anh ta.
“em ngày nào cũng sắp xếp lịch trình cho tôi, còn sợ tôi có cơ hội bắt cá hai tay sao?” anh trêu chọc cô “ hay là em đối với sức hấp dẫn của bản thân không tin tưởng, cho rằng không thể mê hoặc được tôi?”
“có nhiều đàn ông, trời sinh lăng nhăng, không có chút tình cảm chân thành nào.”
“em cảm thấy, tôi rảnh vậy sao?” anh hỏi ngược lại
“ ách?” rảnh rỗi?
“tán tỉnh phụ nữ cũng cần có thời gian chứ? Chỉ riêng em thôi mà tôi đã vất vả như vậy, em thấy tôi còn thời gian rảnh để đi trêu chọc những người phụ nữ khác sao?”
Xem tiếp: Chương 10: Chương 8.1