Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Người Đẹp Ngủ Lười Biếng Chương 10: Chương 8.1

Chương trước: Chương 9: Chương 7.3



Edit: autumnfirefly

Ách.... cô nên cảm thấy vui vẻ hay tức giận bây giờ?

Hơn nữa anh đảm bảo đối với cô chân thành lại chung thủy nhưng mà cô nghe thế nào cũng thấy câu nói kia giống như đang chửi cô.

“ yêu thích tôi có khó khăn như vậy sao?”

“chẳng lẽ không khó sao?”

“tất nhiên là không, rõ ràng là em đang ghi thù tôi.” Cô hếch cằm, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng chính trực chí khí.

Cát Vô Ưu cúi đầu, đang muốn trêu chọc cô thì ngừng lại, tư thế ngẩng cao đầu này của cô vừa đúng lộ ra xương quai xanh cùng bộ ngực thấp thoáng. Áo ngủ vì vừa rồi lộn xộn mà lộ ra, mà áo ngủ của cô chỉ là một chiếc áo sơ mi vô cùng mỏng, căn bản là không che được cảnh xuân trước ngực....

Ánh mắt Cát Vô Ưu nhất thời tối sầm lại.

“không còn gì để nói đi?” cô tiếp tục, không có ý định buông tha.

“em chắc chắn muốn cùng tôi tranh luận tiếp chứ?” anh cố gắng giữ tỉnh táo, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“anh không dám?”

“không phải không dám, mà là....” ánh mắt anh hướng thẳng vào ngực cô, Mạnh Xuân Diễm cũng tò mò cúi đầu, tay của anh vừa đúng lúc đặt trên bầu ngực cô.

“a----” kêu lên một tiếng, Mạnh Xuân Diễm kéo chặt váy che lại cảnh xuân, Cát Vô Ưu lại từ phía sau ôm hông của cô, không để cho cô chạy đi.

“sắc lang! Buông tay!” hai gò má cô ửng hồng.

“không buông” anh cúi đầu ngửi mùi hương từ cơ thể cô, cọ má vào gáy cô, cảm thụ thân mật làm cho Mạnh Xuân Diễm cũng trở nên căng thẳng.

“Cát Vô Ưu, anh…” cô—xấu hổ.

“tôi muốn em” anh không che giấu giọng nói khàn khàn tràn đầy dục vọng của mình.

“anh…chớ làm bậy….” thắt lưng bị anh ôm lấy, phảng phất cảm nhận được hơi nóng truyền từ người anh, làm cho cô vô cùng hoảng hốt.

Cô thực tế có thể phản kháng, thuật phòng thân không phải cô không biết, nhưng mà cô lại không có phản xạ phản kháng…

Tại sao?

Cát Vô Ưu chợt cúi đầu, dùng sức hôn lên gáy cô, để lại dấu hôn nhàn nhạt.

“oh!” cô cảm nhận được một trận đau cùng tê dại.

Anh nhắm mắt, cố gắng sức khắc chế khát vọng trong lòng.

“nếu như tôi lấy em, em sẽ chấp nhận tôi sao?” tại thời điểm này, tự chủ mà anh vốn tự hào không chịu nổi một kích, để cho anh buông cô ra, lại có ngàn vạn lần không nỡ.

Hơi thở của cô mê hoặc anh, làm anh không nhịn được muốn cô…

“sẽ không!” cô hoảng hốt quay đầu “ Cát Vô Ưu, anh không thể…”

“Không thể” vừa kết thúc, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Giờ phút này cô mới biết bình thường anh hôn cô đã vô cùng tiết chế, thân sĩ. Bây giờ cái hôn tràn đầy yêu cầu cùng khát vọng, lửa nóng khiến cô không thể đỡ được, căn bản vô lực cự tuyệt, chỉ có thể dựa vào một chút lý trí cuối cùng, cố gắng muốn kháng cự….

“không…. Không được….” cô muốn quay mặt đi, nhưng không thực hiện được “ không muốn…. đừng như vậy….”

Hiện tại cô biết được thời điểm đàn ông ham muốn, phụ nữ không thể phản kháng được, khí lực của anh hầu như khống chế cô hoàn toàn, khiến cô không có cách nào nhúc nhích, mà nụ hôn của anh … làm khí lực của cô hầu như biến mất, chỉ đành xụi lơ trong ngực anh.

“đừng….” nhận ra tay của anh đang đặt lên vai trần của cô, cô sợ hết hồn, dùng sức quay mặt đi. “ không nên như vậy!”

Áo ngủ của cô đã bị gạt ra khỏi ngực, chuyện xảy ra khi nào? Cô vội vàng kéo áo che lại cảnh xuân, cúi thấp đầu không dám nhìn anh.

Cát Vô Ưu gần như dùng hết tất cả tự chủ mới kiềm chế ham muốn đẩy cô ngã xuống giường.

“anh… anh cố ý!” cô vừa xấu hổ, vừa bối rối.

Trời ạ! Sau này cô không dám mắng anh ta là người đàn ông lạnh lùng nữa, bộ dáng của anh ta bây giờ….. dáng vẻ này a?!

“là em quá hấp dẫn, khiến tôi không có cách nào kiềm chế.” Anh khàn khàn trả lời. một lúc lâu sau, kích tình tạm lui, anh mới một lần nữa ôm cô “ nếu như là cố ý, em sẽ không có cơ hội bảo tôi dừng lại.”

Mạnh Xuân Diễm tuyệt đối tin tưởng những lời này.

“anh… anh là cao thủ tình trường, tôi thiếu kinh nghiệm, dĩ nhiên không thể sánh bằng anh.” Nghĩ đến có thể anh kinh nghiệm đầy mình, cô bất giác mở miệng.

“tôi thừa nhận tôi có kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối không phải cao thủ tình trường.” anh cười khẽ “ bất quá em là người phụ nữ đầu tiên mà tôi chủ động muốn có.”

“vậy ư? Thật sự vô cùng vinh hạnh.” Cô cười giả lả.

“ Xuân Diễm, em hy vọng tôi xin lỗi vì thời tuổi trẻ thỉnh thoảng hoang đường của mình sao?” nếu như cô gật đầu, anh sẽ nói xin lỗi.

Chỉ vì--- cô đáng giá để anh chờ đợi.

“không muốn” cô lập tức lắc đầu “ tôi không có quan trọng như vậy.” thông minh như cô đương nhiên biết anh muốn xin lỗi biểu thị điều gì. Quan hệ của bọn họ không có sâu như vậy, anh không cần làm như vậy, cô cũng không cần lời xin lỗi này.

“Xuân Diễm, em vẫn không chấp nhận anh sao?” sắc mặt anh trầm xuống, nâng gương mặt cô lên, nhìn vào cánh môi sưng đỏ của cô.

“tôi…” cô hé miệng, vẫn còn do dự.

Cô biết, cô không chán ghét anh, thậm chí có thể nói là thích, bởi vì anh đối với cô có hành động thân mật, chẳng những không khiến cô cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy bị lây nhiễm nhiệt tình từ anh.

Cô không phải thực sự không muốn tiếp nhận anh, chỉ là….

“hoặc là, em muốn tôi động thủ, mới có thể hoàn toàn không hề phòng bị nữa?” ánh mắt của anh vô cùng rõ ràng quét qua thân thể mềm mại của cô, Mạnh Xuân Diễm sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“anh đừng làm bậy!”

“nếu vậy, tiếp nhận anh!” để cô nằm ngang, hai tay anh chống hai bên thân người cô, tuấn nhan mang theo áp bách từ trên nhìn xuống cô “ nếu không, hôm nay chúng ta đừng nghĩ rời khỏi cái giường này.”

Mạnh Xuân Diễm nghe xong, dở khóc dở cười.

“anh uy hiếp tôi?” nào có người nào yêu cầu chấp nhận yêu đương như vậy? thật là không đáng yêu mà!

“em nói là uy hiếp cũng được thôi.” Anh không phản đối “ai kêu em cứng mềm đều không ăn, tôi muốn em, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dùng hết các thủ đoạn.”

“anh muốn một trái tim không cam lòng, không chấp nhận, có ích gì?” cô không cho là đúng hừ nhẹ.

“tôi tin tưởng, nếu như em gật đầu, vậy chính là cam tâm tình nguyện.” anh khẽ vuốt ve gò má cô.

Cô sẽ không miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn, thực tế, cô vô cùng cố chấp, nếu không sẽ không vì đổi nơi làm việc khác mà cùng anh kiên trì lâu như vậy, nhưng mà cô cũng có nguyên tắc của mình, đối với chuyện trong bổn phận của mình, chưa bao giờ không hoàn thành, dù có khó khăn cũng sẽ làm được, cũng không kêu khổ.

Mạnh Xuân Diễm nghênh đón ánh mắt của anh.

Cô vô cùng rõ ràng trong xã hội hiện đại, đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một người phụ nữ, trừ phi có tư tâm.

Không cần đặc biệt hiểu rõ anh, cô cũng biết người đàn ông này đối với cô vô cùng dung túng, nói dung túng cũng không phải là muốn gì được nấy mà là cho phép cô đối với anh có thể la lối om sòm, đồng ý bất kì yêu cầu vô lý nào của cô, cho dù cô tùy hứng, anh cũng chưa bao giờ tức giận, chỉ cưng chiều cô.

Mà bọn họ chân chính tiếp xúc cũng không lâu, anh so với phần lớn mọi người lại đặc biệt hiểu rõ cô.

Nếu như không phải đối với một người đặc biệt dụng tâm, sẽ không quan sát tỉ mỉ như vậy. vì phần tâm ý này, cô mềm lòng sao?

“Xuân Diễm?” anh thúc giục, cố ý muốn một đáp án.

“anh phải đáp ứng… không được cưỡng chế em chuyển đổi nơi làm việc.” cô trước đòi hỏi cam kết.

(đến đây tớ bắt đầu để anh- chị xưng anh- em nhé )

“có thể.” Anh đồng ý.

“như vậy …. Thì được” cô rút cuộc gật đầu.

“Xuân Diễm!” anh lộ ra nụ cười thoải mái, cúi người dựa trán lên trán cô, “em ấy…” thiếu chút nữa khiến anh tưởng là phải đợi đến thiên lão địa hoang.

“em làm sao?” cô xinh đẹp liếc nhìn anh.

Người đàn ông này… vô cùng quan tâm đáp án của cô, nếu không sẽ không có vẻ mặt thoải mái như vậy. Mạnh Xuân Diễm tim chợt động, lộ ra chút xúc động.

Loading...

Xem tiếp: Chương 9

Loading...