41 Piper mơ thấy mình đang ở trên mái ký túc xá của Trường học Hoang Dã. Trời về đêm ở sa mạc rất lạnh, nhưng cô đã mang theo mền, và cùng với Jason kế bên, cô không cần thêm bất cứ sự ấm áp nào nữa.
42 Piper thức dậy tại một cái bàn Ở một quán café vỉa hè. Trong một giây, cô nghĩ mình vẫn đang còn nằm mơ. Trời đã sáng và đầy nắng. Không khí trong lành nhưng không dễ chịu để ngồi ngoài trời.
43 Leo hy vọng chiếc taxi có thể đưa họ lên đến tận đỉnh núi. Nhưng cậu chẳng có lấy cái may mắn đó. Chiếc taxi tròng trành, phát ra âm thanh ken két khi nó bắt đầu leo lên đường lên núi, được nửa đường, họ thấy một trạm kiểm lâm bị đóng cửa, một dây xích chặn ngang lối đi.
44 Kế hoạch suýt nữa thì phá sản ngay lập tức. Piper trườn dọc theo đỉnh núi, cố giữ cho đầu cô hạ thấp xuống trong khi Leo, Jason và Huấn luyện viên Hedge tiến thẳng vào khoảng rừng thưa.
45 Khi ngọn giáo của Jason bị gãy, cậu biết rằng mình sẽ chết chắc. Trận chiến bắt đầu khá ổn. Các bản năng của Jason hoạt động, và ruột gan cậu mách bảo rằng trước đây, cậu đã từng đấu tay đôi với các đối thủ cũng to gần bằng thế này.
46 Thời gian dường như chậm lại, điều đó thật sự khiến Jason bực bội vì cậu vẫn không thể cử động. Cậu cảm thấy cơ thể cậu dường như đang chìm vào trong lòng đất như thể mặt đất là một chiếc giường nước – thoải mái, thúc giục cậu thư giãn và từ bỏ.
47 Việc mượn máy bay trực thăng thật dễ dàng. Nhưng đưa cha cô lên máy bay thì không. Piper chỉ cần nói vài lời qua cái loa được Leo ứng biến làm ngay để thuyết phục người phi công đáp xuống trên núi.
48 Trạm kiểm soát không gian không muốn để cho một chiếc trực thăng không lên lịch trước đáp xuống sân bay Oakland – cho đến khi Piper nói chuyện với họ qua sóng vô tuyến.
49 Lái một chiếc máy bay trực thăng? Dĩ nhiên rồi, sao lại không cơ chứ. Leo đã làm nhiều chuyện vô cùng điên rồ trong tuần rồi cơ mà. Mặt trời đang lặn dần khi họ bay về hướng bắc, ngang qua phía trên cầu Richmond, và Leo không tài nào tin được là ngày trôi đi quá nhanh.
50 Đầu tiên, Leo nghĩ rằng các hòn đá đang trút ào ào xuống kính chắn gió. Rồi cậu nhận ra nó là mưa đá. Sương giá tích tụ lại quanh gờ của mặt kính, và những đợt băng tuyết làm mờ đi tầm nhìn của cậu.
51 Sau cuộc chiến trên núi Diab chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm thấy sợ hãi và xáo trộn như thế này. Giờ đây, chị gái cậu đang bị đông cứng ở ngay cạnh chân cậu.
52 Một con sói tấn công Jason. Cậu bước lùi lại và đập mạnh thanh gỗ phế liệu của mình vào mõm của con quái thú với một tiếng răng rắc đầy thuyết phục. Có thể chỉ duy nhất bạc mới giết được nó, nhưng một tấm ván lỗi thời còn xịn vẫn có thể gây ra cho nó một cơn đau đầu choáng váng.
53 “Jason!” Piper liên tục gọi tên cậu khi cô ôm lấy cậu trong tay, mặc dầu cô gần như mất hết hy vọng. Cậu ấy đã bất tỉnh được hai phút. Người cậu ấy đang bốc khói, hai mắt trợn ngược lên trên.
54 Piper không nhớ nhiều về phần còn lại của đêm đó. Họ đã kể lại câu chuyện của mình và trả lời một triệu câu hỏi của các trại viên khác, nhưng cuối cùng Chiron cũng nhận ra họ mệt mỏi như thế nào và đã ra lệnh cho họ đi ngủ.
55 Leo chẳng hề thấy việc này căng thẳng kể từ lúc cậu mời lũ người sói món hamburger nhân đậu phụ. Khi cậu đến vách núi đá vôi trong rừng, cậu quay lại và mỉm cười lo lắng với nhóm người đi theo cậu.
56 Phải mất vài phút mọi người mới hiểu được mọi chuyện. Rồi các trại viên khác của nhà thần Hephaestus bắt đầu cùng lúc đặt ra các câu hỏi. Bốn á thần còn lại là ai? Mất bao lâu để tạo ra con thuyền này? Sao tất cả mọi người đều không cùng đi đến Hy Lạp? “Các anh hùng!” Chiron gõ móng guốc lên sàn.
57 Jason đứng đợi một mình trong nhà số một. Annabeth và Rachel sẽ đến vào bất cứ lúc nào để tham dự cuộc gặp mặt những người đứng đầu các nhà, và Jason cần thời gian để suy nghĩ.
58 Hội đồng không giống những gì mà Jason đã tưởng tượng ra. Trước hết, cuộc họp diễn ra trong phòng giải trí ở Nhà Lớnanh một cái bàn đánh bóng bàn, và một trong các thần rừng đang phục vụ món nachos và soda.