41 Ngửi một cái đóa Thoát Cốt Thủy Phù Dong trong tay, mặc dù bề ngoài xem ra chỉ là bông hoa xinh đẹp một chút mà thôi. Nhưng khi hô hấp một cái, , Ninh Khanh Khanh lại có thể mơ hồ nhận thấy được, hít vào không khí ở gần nó hơi có vi không giống.
42 "Không phải vậy sao?" Phượng Phi Bạch có hơi nhướn mí mắt , động tác là cao quí như vậy, mà cũng lại khiến cho người ta nghiến răng kèn kẹt đến thế. Nàng còn tưởng rằng chính mình có thể kiếm được chút lợi lộc, mượn vị Vương Gia độc mồm độc miệng này trừng trị Lâm Dong Dong một trận đây.
43 Mười ba thêm ba, là mười sáu, vẫn còn là thiếu nữ. Mười ba thêm bảy, đó là hai mươi tuổi, quá lâu rồi. . . Hơn nữa ở lại nơi này bên cạnh vị Vương gia độc mồm độc miệng thêm một giây nào nữa, thì đó đều là dày vò a!Ninh Khanh Khanh quơ móng vuốt nhỏ, khởi động bạc môi, nở nụ cười nịnh nọt.
44 Mà hắn, chính là hình ảnh cho nhân vật chính độc nhất vô nhị. Cực phẩm a, thật sự là cực phẩm. Nụ cười rành rành gian xảo kia đập vào mắt thiếu nữ nào đó đang ngồi trong xe ngựa, lại thêm đôi mắt nheo nheo cùng với khóe miệng khẽ giần giật.
45 Không nói tới cái khác, chỉ riêng về việc chiếm một diện tích rất lớn, nếu như cho nàng ở thời hiện đại, có thể sử dụng để phát triển kinh doanh, khẳng định là đau lòng mà phát run.
46 Lâm Khinh Khinh là con gái của hắn vừa mới đến Kinh thành, hắn không đến mức cứ như vậy mà trao chí bảo trong nhà ra. Ninh Khanh Khanh liếc mắt nhìn Từ Sách, người bên cạnh vương gia kia, thật đúng là không thể xem thường, "Là ý tứ gì, hắn còn có thể đoạt lại ư? Đây là do Vương Gia của các ngươi mở miệng yêu cầu.
47 Nếu không thì tại sao lúc hắn nghe nói trong phủ có một nha hoàn mới đến, lại cao hứng như thế?Nói chuyện có thể thẳng thắn hơn nhiều so với Từ Sách. Một thống lĩnh thị vệ bên cạnh Vương gia lại dám nói móc bản thân ngài, làm độ thiện cảm của Ninh Khanh Khanh đối với hắn tăng thêm.
48 Đến khi nàng đi vào, lúc này mặt trời đang từ từ nhô lên, tà tà chiếu vào viện. Mặt trời vàng chóe sau khi lộ ra đã nhuộm vàng cả tầng mây, làm nóc nhà đẹp đẽ tinh xảo bị nhuộm đỏ, ngay cả đình đài trong viện, cũng biến thành màu vàng lóng lánh.
49 "Hừ, hông phải quá keo kiệt rồi sao. Cấp cho nàng năm mươi lượng, còn muốn mua thịt mua cá, vậy nàng còn lại bao nhiêu nước uống chứ?" Ninh Khanh Khanh nhỏ giọng hừ hừ rồi mới hỏi đường đi tới chợ, từ chỗ vương phủ đi tới chợ kia, cũng rất xa.
50
51 Liền vào thời khắc nguy cơ, đột nhiên, một bóng người như Thiên Nhân ( người trời) xuất hiện. Hàn quang lướt nhanh qua, đại hoàng cẩu ( chó vàng lớn) , lại bì cẩu ( chó trụi lông) , hoàng thử lang (chồn ) đều bắt đầu đau đớn kêu lên thảm thiết, rồi liên tiếp té trên mặt đất.
52
53
54 "Ta đều đã biết, ngươi đi đi. " Ninh Khanh Khanh vẫy tay, đưa mắt nhìn Vân Triệt cùng công chúa Tử Tuyết bước lên trên cổ xe xinh đẹp rồi khuất xa dần, lại nhìn chiếc rổ trong tay chính mình khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi xuống sắc.
55 DƯƠNG THIẾU THẦN kì quái hỏi : “ Chẳng lẽ ngươi không biết các món ăn của hoàng cung và vương phủ đều do cửa hàng đặc biệt cung cấp a, cần gì phải ra ngoài phủ để mua đâu!Đây là điều ai cũng biết nha!” Ninh Khanh Khanh vốn không biết chuyện đời liền nhìn chăm chú Phượng Phi Bạch , nàng cảm giác được đang có cái bẫy được giăng ra chờ nàng “ Chính Vương Gia kiếm cớ đuổi Vương Đại đầu bếp, là người cho ta bạc và sai ta đi mua thực phẩm, ngươi nói ra những lời này là có ý tứ gì ?”“Cho ngươi bạc là cho ngươi đi mua thức ăn làm cho mình ăn, từ khi Vương đầu bếp bị sa thải , thức ăn cho người hầu trong phủ không ai làm ” Phượng Phi Bạch đứng lên , ống tay áo rộng rãi lướt qua mặt Ninh Khanh Khanh.
56 Là giọng nói Dương Thiếu Thần, mắt cây nến trong tay, thân hình liền trốn dưới sàn, nín thởTiếp theo, không biết tại sao mà chợt loé rồi toàn bộ trong phòng liền sáng lên Ninh Khanh Khanh vì không muốn làm cho người ta chú ý, lén bước vào cũng tính toán lén đi ra ,cho nên không tính toán tắt đèn ,cho nên không có thắp đènNgay khi ngọn đèn sáng lên ,một vạt áo tuyết xoẹt qua trước mặt nàng ngồi xuống chiếc ghế phía trước đôi giày màu trắng, bên trên thêu vài bông hoa màu đỏ rực chói.
57 Một khi hắn ngủ thiếp đi, là nàng đi ra được rồi. Cứ trộm đi mặt dây chuyền, sau đó cao bay xa chạy, rời xa cuộc sống khốn khổ bị bóc lột. Ninh Khanh Khanh đắm chìm trong tưởng tượng vô cùng tốt đẹp.
58 Nhắm mắt. Khá tốt, không tỉnh. Ninh Khanh Khanh rút tay về, tính đi nơi khác, ai ngờ nam nhân đang ngủ đột nhiên nhấc tay, một phen ôm lấy nàng kéo vào trong lòng.
59 Ngươi mới có phong thái nha hoàn chứ! Với khí chất này của nàng, thấp nhất cũng là thiên kim tiểu thư nha!Ninh Khanh Khanh thầm mắng dưới đáy lòng mắng, còn ngoài miệng làm ra vẻ vui mừng; hớn hở "Cái đó không phải, làm nha hoàn của Vương Gia thì sẽ làm tốt mọi việc theo chức trách , để cho Vương Gia ngài vui mừng.
60 Ối trời ơi, ngươi ngủ lâu như vậy, cuối cùng cũng mở mắt ra rồi!Đợi đến khi Phượng Phi Bạch xuất hiện, liền thấy Ninh Khanh Khanh nhiệt tình bổ nhào tới, "Vương Gia, ngày mai Tam hoàng tử sẽ mở tiểu hội linh kỹ tại Thanh Khê, ngài có đi không?"Phượng Phi Bạch nhẹ nhàng tránh né cái nhào mạnh mẽ của Ninh Khanh Khanh, liếc xéo nàng, "Có việc gì?""Đi xem một chút linh kỹ của người khác mà học hỏi a" Ninh Khanh Khanh bày ra ba bộ dáng làm nũng trân quý cần thiết của các thiếu nữ hiện đại: nói giọng trẻ con, ôm cánh tay, uốn éo thân thể mà lắc tay Phượng Phi Bạch giống như là sóng cuồng đột kích, "Ngài nói cho ta biết, có đi hay không? Có đi hay không?"Cái kỹ xảo sứt sẹo kém chất lượng này hoàn toàn không đủ trình độ khiến Phượng Phi Bạch yêu thương nổi, hắn chậm rãi dời ánh mắt, "Nếu ngươi tiếp tục lắc.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 50