Ngôn Hi Thành Ngọc Chương 42: Chương 38
Chương trước: Chương 41: Chương 37
Khương Thành Ngọc đứng chờ một lúc lâu mà chưa thấy Kiều Ngôn Hi, trên người cậu bắt đầu bốc lên mùi chua. Hai người ở cùng một thôn, như thế nào mà nhiều lời muốn nói vậy, còn nói lâu nữa chứ!
Cậu định bụng đi tìm Kiều Ngôn Hi, mới đi được mấy bước đã trông thấy cô ngốc kia đang đứng trước tòa nhà lớp học, nhưng không thấy Tiết Đồng Hải. Khương Thành Ngọc tuyệt đối không thừa nhận tâm trạng mình đã tốt hơn.
"Kiều A Miêu, đi thôi, đứng ngốc ở đó làm gì?" Khương Thành Ngọc kéo tay Kiều Ngôn Hi.
Kiều Ngôn Hi hất tay cậu ra, vẫn ngơ ngác đứng bất động ở đó.
Khuôn mặt Khương Thành Ngọc trở nên âm trầm, cô lại hất tay mình ra! Có phải Tiết Đồng Hải đã nói gì với cô không?
Cậu kìm nén ham muốn đi tìm Tiết Đồng Hải đánh một trận, quay Kiều Ngôn Hi lại đối diện mình, "Sao vậy?" Khương Thành Ngọc không thể chịu được khi Kiều Ngôn Hi giấu giếm cậu dù chỉ một chút xíu. Cậu thừa nhận mình có tham muốn giữ lấy mạnh mẽ, cậu cũng thừa nhận, bản thân không có cảm giác an toàn.
"Cậu ấy nói cậu ấy thích tớ... Làm sao bây giờ? Khương Thành Ngọc, làm sao bây giờ?" Kiều Ngôn Hi lẩm bẩm, cô nhìn Khương Thành Ngọc như thấy được hy vọng.
Khương Thành Ngọc không ngờ rằng Tiết Đồng Hải lại thổ lộ với Kiều Ngôn Hi, trong lòng không rõ có tư vị gì, thật muốn nói hết với mọi người quan hệ của họ, để ai cũng không thể rình mò Kiều A Miêu của cậu.
"Cậu là của tớ, ngoan, đừng vì chuyện này mà phiền não." Khương Thành Ngọc mặc kệ Tiết Đồng Hải có tâm trạng gì, cậu chỉ mong sao cậu ta cách xa Kiều Ngôn Hi một chút.
"Khương Thành Ngọc!" Kiều Ngôn Hi tức giận, Tiết Đồng Hải là bạn cô bao nhiêu năm, mình thật sự không muốn quan hệ của hai người rơi vào bế tắc, tại sao cậu lại có thể nói như vậy.
Thấy Kiều Ngôn Hi tức giận, Khương Thành Ngọc đành phải nhận lỗi: "Là tớ sai, cậu sốt ruột cũng vô ích, mấy ngày nữa đợi mọi người đều tỉnh táo rồi hãy nói." Hừ, Tiết Đồng Hải, cậu chờ kiếp sau đi, Kiều A Miêu là của tôi, không, kiếp sau cũng không tới lượt cậu!
Kiều Ngôn Hi thất hồn lạc phách gật đầu, cô thật sự không có cách nào, chỉ nghe theo Khương Thành Ngọc.
Khương Thành Ngọc không để ý tới sự giãy dụa của Kiều Ngôn Hi, quang minh chính đại dắt tay cô về nhà, dù sao họ cũng đã tốt nghiệp, sợ cái gì. Không thể không nói, đôi khi, Khương Thành Ngọc bốc đồng như một đứa trẻ.
Khương Thành Ngọc làm món cánh gà Kiều Ngôn Hi thích nhất, nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, trong đầu cô đều là chuyện của Tiết Đồng Hải, sao họ lại đi đến mức này.
"Kiều A Miêu, tặp trung ăn cơm!" Khương Thành Ngọc thấy bộ dạng lơ đãng của cô liền biết cô đang nghĩ tới Tiết Đồng Hải, cậu gõ bào bát cô nhắc nhở. Kiều Ngôn Hi vô thức gắp hai hột cơm rồi lại đờ ra.
Khương Thành Ngọc thở dài, để đũa xuống, ngồi sang bên cạnh cô, "Không phải bảo tớ làm cơm ngon cho cậu sao, chuyện này mấy ngày tới rồi nói." Mặc dù cậu rất không muốn thảo luận về Tiết Đồng Hải, nhưng cũng không thể nhìn cô thất hồn lạc phách như thế.
"Nhưng tớ không chịu nổi, tớ..." Nước mắt cô rớt xuống. Cô rất muốn như trước kia, cãi vã với Tiết Đồng Hải, nói chuyện vui đùa với nhau. Bọn họ là bạn học gần mười năm, sắp trở thành người xa lạ, bảo cô làm sao chịu được!
"Ngoan, đừng khóc, không có việc gì, nếu không tớ với cậu đi nói chuyện với cậu ta?" Trong lòng Khương Thành Ngọc ê ẩm, Kiều A Miêu lại khóc vì tên nhóc đó, người cậu nâng niu trên tay lại đi khóc vì một nam sinh khác. Nhưng cậu cũng không có cách nào, điều duy nhất có thể làm là lau nước mắt cho cô.
"Không nên! Cậu đừng đi!" Quan hệ của bọn họ không tốt, bây giờ gặp nhau thì càng không có gì để nói, thậm chí còn có thể xung đột, cô không muốn chuyện như thế xảy ra lần nữa.
"Được, tớ không đi, cậu đừng khóc, ăn cơm thật ngon, mấy ngày tới tìm cậu ta nói chuyện, dù sao nhà các cậu gần mà." Khương Thành Ngọc cầm đùa, gắp một cái cánh gà vào bát cô, đây là món cậu đã vất vả làm ra, đều vì thằng nhóc Tiết Đồng Hải mà phá hỏng hết tâm trạng của bọn họ!
Kiều Ngôn Hi gật đầu, cúi đầu ăn cơm. Trong phòng chỉ còn âm thanh của bát đũa va chạm vào nhau.
Xế chiều, Kiều Ngôn Hi đợi mặt trời xuống thì về nhà, cô muốn yên tĩnh một mình. Huống chi, lần này chỉ có mình cô về nhà, Khương Thành Ngọc cũng không yên tâm để cô về quá muộn.
Kiều Ngôn Hi tâm sự nặng nề đạp xe, trong đầu hỗn loạn. Mãi đến khi tới con sông đầu thôn, cô mới giật mình phát hiện đã

Xem tiếp: Chương 43: Chương 39