21 Chung Tông xoa xoa cặp mông tròn mẩy, ngón tay thăm dò vào bên trong, quả nhiên đã ướt mềm. Hắn cố ý kéo dây vải quần khiến phía trước ôm chặt lấy tinh khí đã cương của Yên Lộ, tạo sức ép lên đó.
22
Nghỉ ba ngày, hai đứa thác loạn trên giường, dùng hết một tá “áo mưa”, mùi gì cũng có.
Lúc rời khỏi nhà nghỉ, Yên Lộ mặt còn ửng hồng, eo nhức chân mềm, còn phải chống lại đường nhìn ám muội của cô nàng lễ tân.
23 Huấn luyện không hẳn phải khép kín hoàn toàn, nhưng Yên Lộ hầu như không về nhà. Thỉnh thoảng Chung Tông qua nạp điện cho cậu, tiêm chút máu gà, như treo thịt trước mắt, khiến cậu bắn vọt gấp bội về phía trước.
24
“Không… Tôi… Chậc, cậu luyện môn nào?”
“Cử tạ. ”
Thành phố C, một thành phố có tiết tấu chậm. Cuộc sống thanh thản, phố quán nước đường quán ăn, lạc thú vô cùng.
25 Nữ beta ngồi cạnh Yên Lộ là một người nhiệt tình. Yên Lộ hoàn toàn không có cách nào khi phải đối phó với phái nữ, cho nên dù Chung Tông mặt đen như đít nồi cậu cũng không thể nói với người ta: “Này, đây là vợ tôi đấy, cô tránh xa xa chút.
26
Yên Lộ buông áo của Chung Tông ra, giận đến độ đỏ cả mắt, “Cậu chơi tôi? Đùa bỡn người khác? Có ý nghĩa không?! Hả?!”
Thấy Yên Lộ thật sự tức giận, Chung Tông vội ghì cậu lại trên vách đá, “Gấp cái gì! Đánh dấu sẽ phát tình, cậu muốn ở nơi hoang dã này qua bốn, năm ngày?”
Yên Lộ nghe vậy mới dần dần bình tĩnh hơn, quả thật bây giờ không phải là lúc thích hợp, địa điểm không đúng.
27
Bãi cỏ bị phá hoại thảm hại, cỏ bị bứt lên từng rễ, trong tay Yên Lộ bây giờ cũng có vài cây. Cậu đỏ bừng cả mặt, chịu đựng từng cú tấn công của hắn.
Quần của cả hai đều bị lột xuống, Chung Tông đè người chơi hăng vài bận mới kinh hãi phát hiện không thể để dơ hết cả quần như thế, bèn bế luôn cậu lên, lại bị Yên Lộ còn đang ôm cổ kéo xuống hôn hôn.
28
Chanh Nhỏ khủng hoảng vô cùng, chôn mặt vào gối, chỉ để hở đôi mắt mà ẫm ách hỏi: “Yên Lộ đâu?”
Cả người đứng chắn trước cửa, không có ý tưởng để người khác vào.
29 Khai giảng bận rộn, thời khóa biểu nhiều môn, Yên Lộ chỉ có thể tìm cơ hội đi dạo phố đêm với Chung Tông. Hai đứa la cà mấy hàng quán ven đường, thi thoảng gọi cả Tần Thư và Trần Ninh cùng đi ăn khuya.
30
Yên Lộ chân trần nhảy xuống giường khóa cửa, định bụng lấy ảnh Chung Tông ra “quay tay” thì màn hình điện thoại lóe lên nhắc nhở có cuộc gọi đến.
Yên Lộ nhìn người gọi, thật là muốn gì được nấy mà.
31
Hai người đã làm tình biết bao lần, nhưng chưa lần nào như lần này.
Chung Tông cẩn trọng dè dặt, đến hôn cũng nhẹ nhàng dịu dàng, từng chút từng chút vào vai gáy cậu.
32
Không khí trong phòng nóng nực vô cùng, Yên Lộ tứ chi tê liệt nằm trên giường. Chung Tông vẫn chưa rút ra, sợ đè nặng lên cậu nên trở mình một cái.
Bụng cậu hơi phồng lên, toàn là tinh dịch.
33
“… thời điểm em không đạt được mục tiêu, không có nghĩa rằng con đường của em sẽ dừng lại ở đó. ”
Đến năm thứ ba đại học, Yên Lộ thường tham gia thi đấu.
34
Chanh Nhỏ chui ra khỏi chăn, mặt vẫn đỏ phừng phừng: “Cầm thú cái gì! Nói ai đó!”
“Đã nói đỡ nhau rồi đấy?”
“Cậu thì không hả. Với lại, cậu từ năm nhất đã đánh dấu rồi, Chung Tông kia chẳng phải cũng…”
“Nè, Chung Tông là tôi đây cua hắn ngủ nhé, chứ không phải ngược lại đâu.
35 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Là đời này, cái ngoài ý muốn tôi khao khát nhất, do dự nhất, cũng là yêu thích nhất.
36
Những ngày sau đó, Yên Lộ luôn cười khúc khích một cách ngớ ngẩn, lúc lúc lại nhìn Chung Tông một cái, khiến tai hắn đỏ cả lên, nhịn không được bèn tóm người ôm vào lòng xoa đầu: “Đừng cười nữa!”
“He he he, Tiểu Chung Tông, tôi sang nhà xin cưới cậu nha.
37 Tiếng chuông vang lên bên tai. Mắt cá chân Yên Lộ vẫn còn vướng cái quần lót, cậu giãy giụa mở mắt, bắt máy, mơ màng nghe một hồi rồi đột nhiên ngồi bật dậy.