21 Dịch: diệulinhBiên: Vivian NhinhiDù rất nhiều năm sau, mỗi lần nhớ đến chuyện hôm nay, ta đều thấy chán nản vô cùng. Bị cầm tù trong trấn Lạc Thủy, ngày đêm gây chuyện đánh cãi nhau, hình xăm tàn nhẫn, Thương Quỳnh đe dọa, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị khủng bố cao độ, hơn nữa thời hạn chỉ có ba tháng, mọi việc đều gấp gáp, bức bách đè lên đầu của ta, khiến dây thần kinh giống như dây cung đã kéo căng vậy, không thể thở nổi, trong lòng giờ phút nào cũng chỉ muốn mau mau chóng chóng được thoát thân.
22 Dịch: diệulinhBiên: Vivian Nhinhi"Là ngươi sao? Hay là Chu Thiều nhìn nhầm?" Ta ôm một tia kỳ vọng cuối cùng hỏi Bạch Quản. Bạch Quản nhẹ nhếch môi, trong ánh mắt lóe lên ý trào phúng không sao tả xiếtHắn không dừng lại mà xẹt qua người ta, đi thẳng tới trước, qua chỗ ngoặt liền biến mất.
23 Dịch: Vivian NhinhiVân Vụ Phong với Giải Ưu Phong cách nhau không xa, giữa hai ngọn nũi này có vô số đường mòn, ta thi triển pháp thuật khu phong độn địa, mang theo Chu Thiều với Nguyệt Đồng mà chạy, cũng không mất nhiều công sức lắm, trên đường đã bảy lần gặp lính ma tộc đi tuần tra nhưng chỉ cần đưa kim bài mà Tiêu Lãng đưa là được cho qua.
24 Dịch: Vivian NhinhiSư phụ là tiên thai, vậy Tiêu Lãng cũng là tiên thai sao?Cẩm Huyền tiên tử không chịu nói tỉ mỉ, lại để cho ta tự mình ngẫm lại. Ta sững sờ nhìn mặt hồ xuất hiện một đầu cá chép béo mập nhảy lên, lại đến một đầu cá chép béo mập khác nhảy lên.
25 Ta và Nguyệt Đồng được làm bạn tù cùng một chỗ rồi. Thực ra tiên nhân phạm tội ở Thiên Giới phần lớn là bị phán quyết tại chỗ, nhẹ thì ra tiên đảo tư quá, nặng hơn thì giáng xuống phàm trần, tùy tình hình mà quyết định là làm người hay làm súc sinh, còn nghiêm trọng hơn thì trực tiếp trói lên Tru Tiên Đài xử quyết, cho nên thiên lao trống rỗng, không có phạm nhân khác.
26 Dao Trì mây mù mờ ảo, Thiên Phi không vẻ xinh đẹp cao quý như xưa, bà mặc một bộ xiêm y trắng thuần, trên búi tóc đen nhánh chẳng cài thoa ngọc, giữa hai đầu lông mày không thể che hết thần sắc lo lắng.
27 Ta trực tiếp né sang bên cạnh tay Tiêu Lãng đang duỗi ra, đi thẳng, mắt cũng không thèm liếc hắn lấy một cái. Đám ma tướng ăn mặc kì quái dùng ánh mắt nghẹn cười nhìn sau lưng ta, bầu không khí trở nên đặc biệt sống sượng.
28 Hai tên thị vệ lưng hùm vai gấu bước nhanh tới, tất cả mọi yêu ma đều dùng ánh mắt hứng thú tập trung vào ta, còn có một số dựa vào cửa ra vào gần nhất, lặng lẽ di chuyển tìm được chỗ quan sát tốt nhất.
29 Long xa dừng, thị vệ mời xuống. Theo khe hở của rèm che nhìn ra, là một tòa cung điện nhỏ hơn chính điện lúc nãy, cỏ hoa như gấm vóc, suối chảy róc rách, chẳng hề lây nhiễm chút không khí khắc nghiệt bên ngoài nào.
30 Ta thề, bảo vệ hai mông là một trong những lần hành động và phản ứng nhanh nhất trong đời của ta. Tiếc là tốc độ của Tiêu Lãng nhanh hơn, "Đét!" một cái cực kì nặng, mông như bị sét đánh, cảm giác bỏng rát lan ra, sau đó mới thấy đau nhức kịch liệt và cảm giác nhục nhã.
31 Khí tức lả lướt khắp phòng, hô hấp có chút loạn, lúc lại ngắt quãng. Nam nhân trên người dừng động tác, ánh mắt rời rạc. Đây là lần đầu tiên hắn không muốn đối mặt với ánh mắt của ta.
32 Ta cẩn thận phân tích cục diện trước mắt. Tiểu viện bị cô lập, khó có thể liên lạc với bên ngoài, nhưng lại có linh khí dồi dào giúp ta từ từ khôi phục pháp lực.
33 Đến Ma giới nhiều ngày, ta đã chứng kiến cảnh người ta không từ thủ đoạn dối trá hết lần này đến lần khác, nam tử áo xanh trước mắt mặc dù nhìn rất thành thật, rất đáng tin cậy nhưng ta cũng không dám hoàn toàn tin tưởng y, sợ lại bị người lợi dụng rơi vào bẫy.
34 Dùng tơ hồn, thu một mảnh hồn phách nho nhỏ của Phượng Hoàng Tinh Quân lại, đặt trong linh thức, ta tiếp tục ngồi dưới gốc lê, nhíu chặt hai mày, lâm vào trầm tư.
35 Lần đầu tiên trong đời ta nảy sinh xúc động muốn giết một con chim. Hồ Điệp mở to con mắt thuần khiết, biểu cảm rất chi là vô tội. Lục Uyên thâm tình vuốt ve lông của nó, ẩn ý đưa tình nói: "Đây là con vẹt nuôi trong phòng của Viêm Hồ, biết học chủ tử nói chuyện, giọng nói cũng giống như đúc.
36 Tiêu Lãng sớm không tới, muộn không tới, lại đến đúng vào lúc này. . . Đối với cùng một người, đau mãi cũng thành quen, chẳng khác cảm giác bị chó nhỏ nhà Phục Hổ tiên nhân đuổi theo cắn hồi còn bé là mấy.
37 Không biết ta đã hôn mê từ bao giờ,, tỉnh lại đã là sáng sớm. Mở mắt ra là giường bát bảo điêu khắc trân cầm dị thú, vươn tay ra là chạm tới rèm lụa phong lan tím nhạt, khẽ nhích người, chỉ thấy toàn thân đau nhức, hít thở sâu một hơi, ngửi được trong không khí là mùi hương an thần hòa lẫn với hương hoa lê thơm nhàn nhạt.
38 Ta niệm chú gọi gió, xoáy thành một sợi dây thừng thật dài, xoáy mấy cái trên không trung, trói chặt con Hồ Điệp thiếu giáo dục kia lại, rơi xuống trong tay sau đó lôi xềnh xệch nó về phòng đóng cửa lại, đưa tơ hồn xâm nhập vào trong cơ thể nói, dung nhập cùng với hồn phách của Phượng Hoàng.
39 Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Ta dành một lòng đề phòng vô hạn cho Thương Quỳnh. Phượng Hoàng ngoan ngoãn ngồi thụp xuống một chỗ thật hẻo lánh để giả chết.
40 Thiên giới cho rằng Thương Quỳnh chỉ tinh ở vũ lực, không rành thuật thu phục lòng người là sai. Dụ hoặc của ả, đang dần dần xâm nhập vào lòng ta. Thần trí của sư phụ không tỉnh táo lắm, hắn nghe không rõ lời người khác nói chuyện, thậm chí không có sức lực chống đỡ thân mình, hắn nắm chặt vạt áo của ta, trong ánh mắt toát ra nhu tình cùng khát vọng, giống như lời thề nguyện sông cạn đá mòn trong thơ ca, trùng trùng điệp điệp ôm lấy ta.