61 Ngọc Minh lờ đờ tỉnh dậy, cả thân người đều mềm nhũn chẳng còn sức lực. Đầu cô đau nhức đến mức muốn vỡ ra. Cô gượng người dậy chợt cô thấy có người ngồi kế bên giường hình như là đang ngủ gật.
62 -Giới thiệu với cô đó là bạn gái của tôi Trịnh Khả Linh- Quốc Minh mỉm cười. Ngọc Minh thừ người ra. Anh đã xác định ai là người yêu của anh rồi, rõ ràng đó không phải là cô.
63 "Em yêu anh Đại Ngốc à""Anh đi chỗ khác chơi""Ý anh sau này em mà không giận thì anh sẽ không cưới chứ gì?""Em hiểu rồi. . . Em hiểu hết rồi! Em sẽ buông tay!""Két.
64 -THÔI ĐI! Không cần phải như thế đâu, người ta có bạn gái , em bây giờ cũng đã có người mình thích rồi. Chấm hết mọi chuyện đi- Ngọc Minh mím môi. Quốc Minh nghe đến đây thì muốn bốc hỏa, "người mình thích" không hiểu sao ba từ này của cô lại làm anh thấy điên tiết lên.
65 Quốc Minh cùng mọi người trở về nhà. Anh lại sofa thả mình xuống. -Đây này, ở trong viện không à mà đem đồ cả đống. - Nhân và Huy để hai cái va-li xuống.
66 Ngọc Minh lang thang trên đường phố, không biết trời tối như thế này rồi mà Sĩ Thành còn gọi cô ra làm gì nữa. Lạnh chết mất thôi! Ngọc Minh ôm lấy vai mình, cả thân người cô run lên bần bật.
67 Quốc Minh ngồi một mình trong phòng, từ sáng đến bây giờ anh bảo thế nào thì Ngọc Minh làm thế ấy, xong việc thị cô liền tránh mặt anh ngay. Suy nghĩ mãi, anh thấy ngày hôm qua anh cũng hơi quá đáng.
68 Ngọc Minh cùng Ngọc Anh, Khả Liên và Gia Nghi vào trung tâm mua sắm lớn nhất. Ba người kia lựa khá nhiều quần áo, trang sức đẹp. Riêng Ngọc Minh, cô đứng lựa áo, tay cứ vén hết cái này sang cái khác nhưng mắt lại nhìn về phía nào đó-Ngọc Minh, em lựa gì vậy?- Gia Nghi đi lại rồi lựa đồ với cô.
69 Ngọc Minh lại tiếp tục với công việc của mình. Khác lạ là anh cho cô tự ý, muốn đi đâu thị đi, muốn làm gì thì làm. Không còn ép buộc cô như trước nữa.
70 Khả Liên đưa Ngọc Minh vào phòng. Nhìn Ngọc Minh lúc này cứ run rẩy, chắc cô đang hoảng sợ lắm. Khả Liên dìu cô đến giường và đỡ cô ngồi xuống. -Cậu sao rồi? Đỡ hơn chưa?-Khả Liên, cậu tin mình không? Cậu nói mình biết đi! -Mình tin cậu, dù có thế nào đi chăng nữa mình vẫn luôn tin cậu! -Thật sự mình không biết anh Minh lại làm những hành động đó, mình không thể tin được.
71 Sĩ Thành đưa Ngọc Minh về nhà. Trên đường đi cậu cứ nắm chặt tay của cô, hễ người con trai liếc mắt nhìn trộm cô cậu đều lườm nguýt và giấu cô sau lưng mình.
72 -Tâm. . . tâm thần sao?Khả Liên giật thót tim. Ông bác sĩ già gật đầu rồi lại nói. -Hai cô cậu cần tạo một không gian mới, đừng để cô bé phải nhớ những chuyện trước kia nữa.
73 Từng ngày trôi qua, Ngọc Minh vẫn cứ tình hình như thế. Khả Liên và Sĩ Thành đã vật vã với cô lắm rồi. Khả Liên loay hoay dưới bếp còn Sĩ Thành thì đang xem chừng Ngọc Minh ở phòng khách.
74 -Cậu đừng trông mong ở mình nữa. Xin lỗi, người mình yêu là Quốc Minh và mình cũng chưa bao giờ nói yêu-cậu. . . Ngọc Minh nhẹ nói, cô không dám nhìn cậu.
75 -Quỳ xuống! Một giọng nói đầy uy lực vang lên. Nhóm Nhân, Quốc Minh và Khả Linh đưa mắt nhìn nơi phát ra giọng nói ấy. Họ vừa nhìn thấy một người đàn ông thì liền im bặt.
76 *Xoảng*Chiếc ly thủy tinh trên tay Ngọc Minh rơi xuống đất. Cô ngã quỵ xuống chân cầu thang. Khả Liên nghe thấy tiếng động thì liền chạy đến. -Ngọc Minh, cậu không sao chứ?-Khả Liên, cậu nói mình biết đi! Cậu vừa nói gì? Mình không nghe nhầm chứ?- Môi cô run run, đôi tay dần chuyển sang lạnh ngắt.
77 -Cậu ấy. . . đi du học. . . - Khả Liên lỡ miệng nói ra. -Đi. . . du học sao?- Ngọc Minh há hốc mồm. -Mình. . . - Khả Liên ấp úng. -Khi nào cậu ấy đi?- Ngọc Minh cau mày.
78 Thời gian trôi qua một cách gấp rút, mới đây ngày đầu tuần đã đến. Một ngày mang đậm màu đau thương. Không biết mọi thứ sẽ như trước hay là đường ai thì người đó đi.
79 Khả Liên cùng Ngọc Ký chạy vào sân bay. Vừa thấy Ngọc Minh và Quốc Minh ôm nhau thì hai người họ khựng lại. -Anh nghĩ có lẽ mình đã đến sớm!- Ngọc Ký nhướng mày.
80 Ngọc Minh ở trong phòng thay đồ, không biết có chuyện gì mà ba người kia hối gấp như thế chứ. Nghi, Ngọc Anh và Khả Liên chờ Ngọc Minh, ba người sốt ruột đứng ngồi không yên.