Ngoan, anh yêu em Chương 37-38
Chương trước: Chương 35-36
Chương 37: Lăng Khiên bị ngược đãi
Ba ngày sau.
Lăng Khiên vẻ mặt tiều tụy ngồi ở trong lòng làm việc buồn bực hút thuốc.
Ngày hôm đó anh tận mắt nhìn thấy phong thái dũng cảm tốt nhất từ trước đến nay của Đồng Yên, qua mỗi lời nói của cô anh cố gắng nhịn không vỗ tay bảo “Tuyệt”, nhất là cô vẫn duy trì tín nhiệm với anh như vậy, một khắc đó anh quả thực vui sướng đến mức tưởng điên rồi. Là một người đàn ông làm nhiều việc lừa dối người mình yêu như vậy nhưng lại được cô không có một chút nghi ngờ nào, ngược lại còn được ủng hộ, anh cảm động đến mức chỉ thiếu điều lệ nóng vòng quanh mắt. Chẳng qua là anh còn chưa kịp biểu đạt ra sự thỏa mãn mãnh liệt này, thì tiểu sủng vật từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lời, quay đầu lại dùng khí thế ngất trời, tức giận nói ra câu nói kia, anh tức thì u mê bất động tại chỗ.
Khi Lục Tư Triết kéo anh đuổi theo Đồng Yên thì chỉ còn nhìn thấy đèn sau của taxi.
Buổi tối hôm đó Đồng Yên không trở về nhà trọ, điện thoại thì tắt máy. Anh lái xe tới nhà Thiến Thiến thì bị ngăn ở ngoài cửa, sau đó anh ngồi trong xe dừng dưới nhà trọ Thiến Thiến cả một đêm.
Ngày thứ hai mặc dù bận rộn cả ngày nhưng cơ hồ cứ nửa giờ anh lại gọi điện cho cô một lần, nhưng điện thoại Đồng Yên vẫn tắt máy như cũ, ngay cả điện thoại của Thiến Thiến cũng tắt. Cuộc hẹn với khách hàng buổi tối anh cũng không đi, lập tức lái xe tới nhà trọ của Thiến Thiến, vẫn dừng xe ngồi đợi ở dưới lầu. Đến nửa đêm, anh nhận đuợc điện thoại của Thiến Thiến nói rằng Đồng Yên không ở nhà cô nhưng anh không tin, cuối cùng Thiến Thiến chấp nhận cho anh vào nhà kiểm tra.
Xem xét một vòng, xác định Đồng Yên thật sự không ở đây, một khắc kia anh đột nhiên hoảng sợ tột độ. Trừ Thiến Thiến ra, anh không hề biết cô còn bạn bè nào khác ở thành phố này. Anh phát hiện ra rằng anh vẫn đnh ninh là đã hiểu rõ mọi thứ về cô rồi, không ngờ vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Sau đó Lăng Khiên gọi điện cho Lục Tư Triết, hai người đàn ông cả đêm lật tung tất cả các nhà trọ, khách sạn ở thành phố G lên để tìm cô nhưng như cũ không có thu hoạch được gì.
Ngày thứ ba, vạn bất đắc dĩ Lăng Khiên gọi điện cho Tiếu Diệc Trần, đầu bên kia điện thoại là một người say rượu. Nghe được Đồng Yên mất tích, trong men say hắn lạnh lùng nói: “Người phụ nữ của anh mất tích thì tìm tôi làm gì?” Sau đó cúp máy.
Anh vừa gọi điện về nhà ba mẹ Đồng Yên, vòng vo hỏi han mấy câu biết rằng cô vẫn chưa về nhà, cũng không hề liên lạc với bọn họ. Buổi tối anh lại lái xe đến nhà Thiến Thiến một lần nữa, có lẽ bộ dạng tiều tụy của anh đã làm Thiến Thiến mềm lòng. Cô nói cho anh biết: “Yên Yên thật sự là có liên lạc với tôi, nhưng mà cũng không nói cho tôi biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu, chỉ nói rằng cô ấy đang đi giải sầu, không cần lo lắng cho cô ấy.”
Lăng Khiên hỏi số điện thoại của Đồng Yên thì Thiến Thiến nói là Đồng Yên dùng điện thoại công cộng gọi tới, không phải số ở thành phố này.
Đêm đó Lăng Khiên trở lại nhà trọ của Đồng Yên, đứng bên cửa sổ hút thuốc cả đêm. Khi trời sắp sáng, anh cảm thấy choáng váng lợi hại, mò tới phòng ngủ, ngả người nằm xuống giường.
Thời gian hình như trôi qua rất lâu, cho đến khi chuông điện thoại không ngừng vang lên, Lăng Khiên đầu đau buốt, cả người từng đợt rét run, anh cảm thấy cơ thế mình nóng hơn bình thường.
Cuộc họp lúc xế chiều vừa kết thúc, anh yêu cầu thư ký hủy bỏ mọi công việc buổi tối, bộ dáng thì tiều tụy, vật vờ, nhìn như nửa sống nửa chết.
Lục Tư Triết sau khi gõ cửa đi vào phòng, nhìn Lăng Khiên một cái xong ngồi xuống, bộ dáng cũng vô cùng mệt mỏi, kéo kéo cà vạt nói: “Tôi đã sai người ra sân bay tra xét danh sách hành khách rồi, nhưng cũng không có tên Đồng Yên.”
Cà vạt của Lăng Khiên đã sớm bị anh ném ở trên ghế salon, cổ áo bên trong cũng mở rộng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, trên trán từng giọt mồ hôi chảy xuống, nghe được lời nói của Lục Tư Triết cũng không hề kinh ngạc một chút nào, cũng không nói tiếp, chẳng qua chỉ ngồi đó cúi đầu hút thuốc.
Lục Tư Triết cũng đốt một điếu thuốc, có chút phiền não tháo mắt kính ném ở trên bàn, chà xát khuôn mặt nói: “Cậu nói sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lăng Khiên không hề nói lời nào, buông thõng mí mắt, lông mi thỉnh thoảng lay động, trên mặt nặng nề mà khổ sở.
Lục Tư Triết cũng không nói nữa, chỉ từ từ hút thuốc từng hơi từng hơi một. Qua một lúc chờ tâm tình bình phục, anh đưa mắt nhìn Lăng Khiên: “Tôi khẳng định Đồng Yên ở chỗ Thiến Thiến. Đồng Yên là người luôn luôn hiểu chuyện, chắc sẽ không làm chuyện gì sai lầm đâu. Một lát nữa chúng ta sẽ qua nhà Thiến Thiến xem một chút.”
Lăng Khiên vẫn không ngẩng đầu, nói: “Không đi.”
Tư Triết kinh ngạc, sau đó có chút tức giận nói: “Cậu ở đấy ngang bướng cái gì? Lần này là cậu không đúng. Cậu cũng nói rằng đã cô ấy đã ngầm nói với cậu bao nhiêu lần, cũng cho cậu rất nhiều cơ hội để thắng thắn nói ra, vậy mà toàn bị cậu bỏ qua lãng phí. Bây giờ cậu còn ngồi đấy nói “không đi” hả? Nhanh chóng thu xếp lại gọn gàng tỉnh táo đi, rồi đi tìm Đồng Yên.”
Lăng Khiên giương mắt, ánh mắt vô cùng ảm đạm, có chút mê man, hoàn toàn không còn thấy mọi sự sắc bén không khéo ngày thường mà chỉ còn lại cô đơn. Anh nói: “Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình thế này.”
Lục Tư Triết nổi giận, đứng dậy, mấy bước đi qua lôi kéo Lăng Khiên đứng dậy. Nhưng cần lấy cánh tay nóng bỏng của Lăng Khiên thì anh kinh hãi, lập tức buông tay ra, cau mày hỏi: “Cậu bị sốt rồi.”
Lăng Khiên vô lực hất cánh tay bạn mình ra, cúi đầu trầm mặc một hồi sau đó chống tay lên bàn mượn sức đứng dậy, quay đầu nhìn Tư Triết khàn khàn nói: “Tránh ra.”
Lục Tư Triết kéo anh: “Cậu định đi đâu? Nếu là tìm Đồng Yên thì tôi với cậu cùng đi. Cô ấy không gặp cậu thì tôi có thể gặp thay cậu.”
Lăng Khiên có chút phiền nào, gạt tay Tư Triết ra nói: “Không phải. Tôi ra ngoài đi dạo thôi.” Nói xong anh dừng lại, cầm lấy chìa khóa trên bàn rồi đi ra khỏi phòng.
Lục Tư Triết nhìn bóng lưng cứng nhắc biến mất ở cửa, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần. Một Lăng Khiên như vậy anh chưa từng gặp qua, một bộ dáng cô đơn và chán chường không từ nào tả được. Khi vừa bắt đầu khởi nghiệp, có nhiều vất vả và trắc trở, mệt đến lả người nhưng Lăng Khiên cũng không hề như vậy. Lăng Khiên bây giờ làm cho người ta có cảm giác như là một con đại bàng mạnh mẽ mất đi lực chiến đấu, đáy mắt lại vô cùng u ám.
Anh cũng biết Đồng Yên là huyệt chết trên người Lăng Khiên, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Đồng Yên mới chỉ mất tích ba ngày, Lăng Khiên đã trở nên tiều tụy như vậy. Rốt cuộc yêu sâu đậm đến mức nào có thể làm cho Lăng Khiên trở thành như vậy?
Chớp mắt một cái, trong lòng anh trở lại bình thường. Trên thế gian này không ai có thể yêu Đồng Yên hơn Lăng Khiên, cũng không ai có thể thích hợp với Lăng Khiên hơn Đồng Yên.
Lăng Khiên lái xe đi dạo lòng vòng không mục đích. Sau giờ ngọ, nắng mặc dù chói chang nhưng không nóng quá mức, rất ôn hòa, nhưng làm sao anh cũng không cảm thấy ấm áp, thân thể không nhịn được phát run một cái. Loại cảm giác lạnh lẽo này không phải vì cơ thể cứ nóng dần lên, mà là ở trong lòng anh từng chút hơi lạnh lẽo tản dần ra cùng với nỗi tuyệt vọng làm anh không nhịn được mà phát run.
Lục Tư Triết nói cũng đúng. Lần này là anh sai rồi, cô tức giận, trốn tránh chính mình có thể lý giải được. Câu nói “chia tay” của cô hơn phân nửa là nói nhảm, bộc phát trong lúc giận dỗi cũng là rất bình thường. Nhưng bảy mươi hai tiếng liên tục không tìm được cô, trong lòng anh đã trải qua lo lắng, rồi sợ hãi, và cho tới giờ là tuyệt vọng. Anh cảm giác mình bây giờ tựa như bị rút mất linh hồn khỏi thể xác, tâm đã đau đến chết lặng.
Giờ khắc này anh có một chút hận Đồng Yên. Cô biết rất rõ ràng là anh yêu cô nhiều đến mức nào, sợ hãi bao nhiêu khi không tìm thấy cô, vậy mà cô lại ngoan cố, quyết tâm trốn tránh anh ba ngày. Chẳng lẽ cô không biết rằng anh sẽ sắp nổi điên lên sao?
Lăng Khiên dừng xe bên bờ sông, hai tay chống lên trên thành lan can của cây cầu, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía xa. Lục Tư Triết khẳng định cô ở nhà Thiến Thiến, anh cũng tin là như vậy. Ánh mắt tránh né của Thiến Thiến tối hôm qua đã nói lên tất cả. Có lẽ ngày hôm qua lúc anh đến tìm, cô đang trốn ở chỗ nào đó, nhìn được bộ dáng của anh hôm qua, cô có phải cảm thấy rất hả giận hay không? Nếu như hôm nay anh lại tới tìm cô, cô sẽ tha thứ cho anh phải không?
Hẳn là có rồi. Anh cảm thấy hiện tại nếu như anh nhờ Thiến Thiến chuyển lời đến cô, nói rằng anh sốt ngày càng cao, dạ dày cũng đau quặn thắt ruột gan, cô chắc chắn sẽ trở về với anh. Anh có lòng tin này, nhưng mà anh không muốn làm như vậy, một chút cũng không muốn. Anh muốn xem xem rốt cuộc cô muốn biến mất bao lâu? Khi biết rằng anh đang đau đến mức không muốn sống nữa, cô muốn hành hạ anh tới khi nào?
Tại nhà trọ của Thiến Thiến.
Lục Tư Triết ngồi trên ghế salon day day mi tâm, nhìn người phụ nữ đã làm hao tổn tâm sức của anh gần một canh giờ, có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Thiến Thiến, tôi biết Yên Yên không hề rời khỏi thành phố G. Cô mau nói cho tôi biết hiện giờ Yên Yên đang ở đâu?”
Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào Lục Tư Triết, bất mãn nói: “Lục đại soái ca à, anh ở chỗ tôi ngăn không tới người. Yên Yên không ở đây thật mà.”
Lục Tư Triết cười cười nói: “Tôi biết bây giờ cô ấy không có ở đây, nhưng mấy hôm trước khẳng định là có ở. Nếu không như vậy, cô gọi điện cho cô ấy đi, nói rằng tôi muốn nói với cô ấy mấy câu.”
Thiến Thiến quay đầu đi hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không từ.
Lục Tư Triết có chút mệt mỏi, vuốt vuốt cổ đứng lên nói: “Cô không muốn thì thôi vậy. Nhưng có thể giúp tôi chuyển lời tới cô ấy một câu được không?”
Thiến Thiến nhìn anh có chút cảnh giác nói: “Câu gì cơ?”
Lục Tư Triết cười khẽ nói: “Lăng Khiên đã sốt cao đến bốn mươi độ rồi, sắp chết rồi.”
Thiến Thiến trợn to hai mắt hỏi: “Cái gì? Bốn mươi độ? Anh ta muốn đun nước sôi sao? Đừng tưởng rằng dùng một chút khổ nhục kế thì Yên Yên sẽ thỏa hiệp, cửa cũng không có đâu.”
Lục Tư Triết đi về phía cửa, phiêu phiêu nói: “Cô chỉ cần nói với Yên Yên câu đó thôi, thỏa hiệp hay không không phải việc của cô. Thế nhé, bye!”
Từ nhà của Thiến Thiến đi ra ngoài, Lục Tư Triết gọi điện cho Lăng Khiên, điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe.
“Alo?” Giọng nói của Lăng Khiên khàn khàn, hình như là đang ngủ nhưng bị đánh thức.
Lục Tư Triết sửng sốt hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Ở nhà.”
“Nhà trọ của Đồng Yên à?”
“Không. Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Lục Tư Triết nghe giọng nói hơi bực bội của bạn mình, có chút dở khóc dở cười hỏi: “Cậu đang làm gì ở đấy?”
“Ngủ.” Lăng Khiên trả lời rất đơn giản, giọng nói thêm chút ngang ngược.
Lục Tư Triết gãi gãi đầu, tâm trạng hơi khó hiểu: “Cậu không sao chứ? Người còn nóng lắm không?”
“Đã uống thuốc rồi, không làm sao cả. Cậu rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Tư Triết vừa cuống vừa nói: “Không có gì, chỉ là muốn biết cậu thế nào rồi thôi. Ngủ tiếp đi, tôi cúp máy đây.”
Lăng Khiên đáp lại một câu: “Mấy ngày tới tôi không đến công ty đâu. Có chuyện gì cậu tự giải quyết là được.”
Lục Tư Triết “ừ” một tiếng rồi cúp máy. Anh cảm thấy tình huống này là “Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp”, mình chính là thái giám xen vào việc của người khác.
Sau khi Lục Tư Triết đi rồi, Thiến Thiến vội vàng gọi điện thoại cho Đồng Yên.
“Alo? Thiến Thiến à? Tư Triết đi chưa?”
“Đi rồi. Yên Yên à, anh ta nói là Lăng Khiên giờ đang sốt cao đến bốn mươi độ, mình đoán là anh ta nhất định là nói dối cậu thôi.”
Đồng Yên rõ ràng là sửng sốt, trong lòng nháy mắt cảm thấy đau đớn, một lát sau mới nói: “Mình biết rồi.”
Cúp điện thoại xong, cô ngồi xuống ghế dài suy nghĩ một chút, rồi sau đó gọi điện thoại cho Lục Tư Triết.
Lục Tư Triết lúc này vừa mới về nhà, thấy một số điện thoại lạ hiện trên màn hình, ngẩn người sau đó mới nhấn nút nghe.
“Alo?”
“Tư Triết, là tôi.”
“Yên Yên! Cô rốt cuộc đã xuất hiện rồi.”
Đồng Yên nghe thanh âm mừng rỡ của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp cùng hơi áy náy nói: “Thật xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.”
Lục Tư Triết nghe giọng nói mềm nhẹ của cô, trên mặt dần dần nhu hòa hơn, ngã mình vào ghế salon rộng rãi, cười nói: “Bản thân tôi thì không có gì đâu, nhưng người khác thì sắp phát điên đến nơi rồi.”
Đồng Yên cắn cắn môi hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”
Lục Tư Triết cười khẽ: “Nếu quan tâm đến cậu ấy như vậy cần gì phải làm gay gắt như thế. Tôi chưa bao giờ thấy qua cậu ấy thống khổ như vậy, ba ngày này đối với Lăng Khiên quả thực là sống không bằng chết mà.”
Đồng Yên trong lòng ngày càng đau đớn hơn, cô nắm chặt điện thoại không nói gì.
Lục Tư Triết cũng không trêu chọc cô nữa, nói: “Chiều nay tôi vừa gặp cậu ấy, người rất nóng. Bất quá bây giờ đã ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi rồi, cũng không biết là có ngủ hay không. Cô mau chóng gọi điện cho Lăng Khiên đi.”
Đồng Yên nhẹ nhàng lên tiếng, nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Sau đó cô gọi điện cho Lăng Khiên, nghe được đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khô khan, nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Lăng Khiên đã tắt điện thoại.
Chương 38: Đồng Yên rất buồn bực
Đồng Yên tay nắm chặt điện thoại hồi lâu không phản ứng, qua mấy phút đồng hồ cô mới cúp máy, sau đó đi ra ngoài phòng trọ một lần nữa gọi điện lại cho Tư Triết, rất nhanh đã có người bắt máy.
“Alo? Yên Yên, chuyện gì vậy?”
“Tư Triết, tôi mới vừa gọi điện cho Lăng Khiên nhưng anh ấy tắt máy rồi. Anh có thể qua nhà anh ấy xem xét một chút có được không? Tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện gì đó.”
Lục Tư Triết hơi sững sờ, nói: “Được. Tôi bây giờ qua xem cậu ấy. Cô đừng lo lắng.”
Giọng nói Đồng Yên hơi run, đáp một tiếng rồi cúp máy. Cô đứng ở bên đường đón taxi đi tới nhà Lăng Khiên. Cô mới chỉ đến nhà anh hai, ba lần, mấy lần là theo anh trở về lấy đồ, nhà anh cách nhà Thiến Thiến hơi xa. Đồng Yên lại gọi điện cho Lăng Khiên một lần nữa, điện thoại anh vẫn tắt máy, cổ họng cô nghẹn lại đau đớn, sắc mặt càng trắng bệch hơn. Cô cứ nghĩ đến anh cả người sốt cao, khó chịu lại một mình một phòng mà chỉ muốn trào nước mắt.
Lục Tư Triết không tới mười lăm phút đã tới nhà Lăng Khiên. Anh gọi điện thì điện thoại Lăng Khiên tắt máy, sau đó dùng sức nhấn chuông cửa. Qua gần năm phút đồng hồ cửa mới được mở ra, Lăng Khiên đứng ở cửa, cả người trên để trần, ánh mắt mông lung, vẻ mặt phiền não đứng đó nhìn Lục Tư Triết tức giận nói: “Tại sao cậu lại tới đây?”
Lục Tư Triết nhìn Lăng Khiên, ngoài sắc mặt có hơi trắng bệch thì còn lại không giống như là vừa mới ngất và tỉnh lại, mà trông gióng như là bộ dạng đang ngủ say mà bị đánh thức. Một cỗ lửa giận xông thẳng lên ót, Lục Tư Triết hướng bạn mình quát to: “Mẹ kiếp! Cậu ngủ thôi mà sao lại tắt điện thoại hả?”
Lăng Khiên bị bạn quát mà nhất thời thanh tỉnh một nửa, vuốt vuốt mi tâm rồi tránh qua một bên, khàn khàn nói: “Vào đi.”
Lục Tư Triết nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bạn, trong lúc bất chợt lại cảm thấy dị thường phiền não, cũng chẳng đi vào nhà, lạnh lùng ném ra một câu: “Đồng Yên gọi điện cho cậu mấy lần mà không được đấy. Gọi lại cho cô ấy đi.” Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Lăng Khiên nghe được lời của Tư Triết thì ngẩn ra, sau đó vội vàng chạy nhanh về phòng ngủ, tìm kiếm hồi lâu mới thấy chiếc điện thoại của mình đã tan nát nằm ở dưới đất. Anh cũng không nhớ rõ điện thoại rơi lúc nào, mà cũng chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, ngồi ngay xuống nền nhà, lắp pin vào rồi mở máy, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình, không suy nghĩ gọi lại ngay cho Đồng Yên.
Nhưng lại thấy báo máy cô bận, anh cúi đầu mắng một tiếng rồi tiếp tục gọi.
Mà Đồng Yên bởi vì không yên lòng, vừa mới gọi điện cho Lục Tư Triết một lần nữa.
“Tư Triết, anh đã qua xem chưa vậy? Anh ấy thế nào rồi? Không sao chứ?” Giọng của Đồng Yên rất thấp, nghe kỹ hình như có chút nghẹn ngào.
Lục Tư Triết đi ra từ nhà trọ Lăng Khiên cũng không rời đi ngay lập tức mà là ngồi trong xe hút thuốc lá, nghe được giọng nói khẩn trương của cô, anh có chút phẫn hận nói: “Không có chuyện gì cả. Tiểu tử này rất tốt, tôi qua thì cậu ta đang ngủ say. Yên Yên, cô cũng không cần tới đây đâu, cậu ta ỷ vào việc cô đau lòng mà tắt điện thoại đi đấy. Mấy ngày nữa cũng đừng để ý làm gì, để cho hắn biết mùi luôn.”
Đồng Yên nghe được Lăng Khiên không có chuyện gì, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi, sau đó lại nghe đến anh cố ý tắt điện thoại, trong lòng ngày càng ủy khuất hơn. Cô cắn cắn môi nói: “Anh ấy không có chuyện gì là ổn rồi. Xin lỗi đã làm phiền anh. Anh đã về nhà chưa vậy?”
Lục Tư Triết nghe giọng cô hơi ưu thương mà trong lòng khẽ đau một cái, ảo não gãi gãi đầu nói: “Cô đã tới rồi sao?”
Đồng Yên nhìn hai bên đường thì đã thấy sắp tới nhà trọ của Lăng Khiên, cô từ bỏ suy nghĩ đến xem anh. Cô lấy tay che điện thoại nói với tài xế lái xe trở về, sau đó lại nói tiếp vào điện thoại: “Không có. Tôi trở về nhà Thiến Thiến.”
Tư Triết mím môi khởi động xe, trầm mặc một chút nói: “Yên Yên, đừng khổ sở làm gì. Cậu ta chỉ là giận dỗi một lúc thôi, nhưng thực ra trong lòng là khó chịu muốn chết. Cô tối nay ngủ một giấc thật ngon đi nhé, có gì thì để ngày mai hãy nói.”
Nghe giọng nói trầm ấm của anh mà nước mắt cô lặng lẽ chảy xuống, anh là đang an ủi cô. Đồng Yên lau nước mắt, bình ổn lại tâm tình rồi ôn nhu nói: “Tư Triết, cảm ơn anh.”
Lục Tư Triết nghe ngữ điệu của cô đã khôi phục lại rồi thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hai người ầm ĩ mà tôi cũng mệt mỏi gần chết. Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì ngày mai mời tôi ăn cơm đi.”
Đồng Yên cũng cười: “Được.”
Cô cúp máy, chưa đến vài giây đồng hồ, điện thoại di động hết sạch pin tự động tắt máy.
Mà Lăng Khiên gọi điện đến chục lần không được, cuộc gọi cuối thì lại nghe nhân viên tổng đài báo: “Điện thoại đã tắt máy” thì trực tiếp ném điện thoại vào bức tường đối diện, lần này thì hoàn toàn vỡ nát.
Hai tay anh ôm lấy đầu, đầu đau gay gắt, trước mặt một trận biến thành màu đen, dạ dày tưởng chừng bị xé rách đến nơi, mồ hôi lạnh không ngừng chảy điên cuồng. Anh ngồi im trên mặt đất gần nửa giờ mới chống tay gắng gượng đứng dậy, lại ngã ngay xuống giường, thậm chí đến cả sức lấy chăn đắp cũng không có. Anh cứ như vậy thẳng tắp nằm úp xuống giường, cảm nhận mọi nơi trên thân thể đều đau đến tâm tê phế liệt, không đầy một lát đã ngủ mê man.
Đồng Yên trở lại nhà trọ của Thiến Thiến, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi cùng với đau lòng, cô nói chuyện với Thiến Thiến mấy câu rồi trở về phòng, tắm rửa qua rồi nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình khó có thể ngủ được. Trong lòng cô rất rối loạn, có lo lắng, có đau lòng nhưng hơn hết là thương tâm cùng ủy khuất. Rõ ràng là anh sai, vậy mà còn dám tắt điện thoại không để ý đến cô, cô trở mình xoay mặt vào bên trong, tức giận lẩm bẩm: “Lăng Khiên xấu xa, còn dám tắt cả điện thoại. Tôi không thèm để ý đến anh nữa.”
Ngày thứ hai Đồng Yên thu dọn đồ đạc trở về nhà trọ của mình, thấy trong phòng ngủ bừa bãi không chịu nổi, vừa đau đớn vừa mỉm cười, đi tới bên giường nhìn thấy gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá thì nước mắt nhanh chóng vòng quanh mắt. Cô cũng không dọn dẹp lại giường chiếu mà là ngồi ở một bên trên giường, nhìn gạt tàn thuốc mà ngẩn người, một lúc lâu sau vội vàng lấy điện thoại ra, mở máy, cũng không để ý bao nhiêu tin nhắn chưa đọc, nhanh chóng gọi điện cho Lăng Khiên, vẫn là nghe được giọng nói khô khan báo hiệu anh tắt máy. Nước mắt cô cố kìm nén cuối cùng cũng chảy ra.
Cô có một loại cảm giác nói không ra lời mất mát cùng chua xót tràn ngập trong lòng, nghĩ đến anh hiện giờ cô thấy đau lòng vô cùng.
Thời gian nhanh chóng đến buổi trưa, Đồng Yên gọi điện cho Lục Tư Triết, hai người hẹn gặp mặt tại phòng ăn phụ cận gần nhà Đồng Yên.
Khi Tư Triết tới nơi, Đồng Yên đã ngồi đợi ở đó từ lúc nào, trên tay cô cầm cốc nước, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cô đơn mà khổ sở. Anh chỉ chăm chú nhìn, trái tim khẽ co rút, đau đau, nhưng lại không đem mọi điều ở trong lòng nói ra, thay vào đó tỏ ra là một người đàn ông không biết tốt xấu, cười hì hì đi tới.
“Bạn nhỏ Yên Yên, đợi lâu chưa?”
Đồng Yên quay đầu cười khẽ: “Bạn nhỏ Tư Triết tới trễ nha.”
Lục Tư Triết bật cười: “Xem ra tâm tình cô không tệ, vẫn còn có thể nói đùa được nha.”
Đồng Yên uống một ngụm nước chanh, thở dài: “Nếu không thế, chẳng lẽ phải khóc cho anh xem sao?”
Lục Tư Triết khẽ cau mày. Sáng sớm hôm nay anh vốn định hỏi Lăng Khiên ngày hôm qua đã liên lạc được với Đồng Yên hay chưa, lại phát hiện ra điện thoại của anh vẫn tắt máy như cũ, gọi điện tới điện thoại bàn thì không ai bắt máy, trong lòng sinh khí. Thật sự rất bực mình mà, nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Tôi đoán là tên tiểu tử này tối qua hôn mê rồi. Thôi chúng ta anh cơm đi, không cần phải để ý đến cậu ta đâu.”
Đồng Yên có chút khổ sở cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thấy được hai tay Lục Tư Triết đã nắm chặt thành quả đấm.
Lăng Khiên chính xác là bị hôn mê, từ buổi tối hôm trước ngủ mê man tới hôm sau vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Thật ra thì anh cũng không có hoàn toàn thanh tỉnh, tựa như hiện tại, đầu óc anh thật ra hoạt động rất cao, trong đầu ngổn ngang, lộn xộn bao nhiêu hình ảnh, chuyện xưa chuyện nay cứ không ngừng hiện ra. Nhiều hình ảnh rất mơ hồ, thỉnh thoảng lại có hình rất rõ ràng, rồi lại bắt không được. Suy nghĩ cực kỳ hỗn loạn, trong miệng lẩm bẩm một cái tên, cảm giác cũng không rõ làm anh cau chặt chân mày, đôi môi khô nứt, có chỗ da bị bong, thỉnh thoảng anh nhếch môi lên lại rỉ ra một chút máu. Lăng Khiên vỗn là đang sốt cao, trong phòng điều hòa vẫn bật, nằm cả một đêm không đắp chăn, nhiệt độ trên người anh bây giờ giống như Lục Tư Triết nói với Đồng yên – bốn mươi độ mất rồi.
Trong phòng ăn, Lục Tư Triết gọi người phục vụ thu dọn bàn ăn, gọi thêm cho mỗi người một cốc nước uống, một lần nữa mở miệng: “Yên Yên, cách làm của Lăng Khiên lần này có chút quá, nhưng là cậu ta yêu cô như vậy tuyệt đối là cô không nghĩ tới.”
Đồng Yên cúi đầu, đôi lông mi cong dài run rẩy. Cô không đáp lời, chỉ lẳng lặng uống trà sữa.
Lục Tư Triết nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, bầu trời vạn dặm không mây, tâm tình cũng dần dần trở nên tốt hơn. Anh quay đầu cười nói: “Lăng Khiên đã nói cho cô biết tình cảnh gặp mặt đầu tiên giữa hai người chưa?”
Đồng Yên giương mắt, suy tư một chút nói: “Lần đầu tiên gặp mặt không phải là ở lễ đính hôn sao?”
Lục Tư Triết lắc đầu cười khẽ: “Dĩ nhiên không phải. Chính là trước đó một năm cô đã gặp Lăng Khiên rồi, hơn nữa cô còn chủ động đến gần cậu ấy.”
Đồng Yên kinh ngạc: “Sao có thể?”
Lục Tư Triết cười càng thêm vui vẻ, thân thể dựa về phía sau, hai cánh tay khoanh trước ngực, nói: “Bởi vì hôm nay cô mời tôi ăn cơm, nên tôi sẽ tốt bụng nói cho cô biết một chút chuyện xưa tiểu bạch thỏ cứu vớt đại hôi lang.”
Một lát sau, Lục Tư Triết nhập một ngụm cà phê, bắt đầu kể: “Là thế này, cô ở trong lòng Lăng Khiên chính là một thiên sứ hoàn mỹ, trước khi cô không yêu cậu ấy, cậu ấy yêu cô một cách rất hèn mọn, nhưng khi cô đã yêu cậu ấy rồi thì cậu ấy lại trở nên lo được lo mất, giống như là một người bị bệnh thần kinh làm những chuyện cần phải đánh đòn vậy, ví dụ như là đối phó với Tiếu Diệc Trần, rồi giận dỗi như bây giờ. Nhưng Yên Yên à, cậu ấy làm những điều này nhất định là so với cô còn thống khổ gấp trăm lần, điều này là không thể nghi ngờ. Lăng Khiên bá đạo, ngang bướng cố chấp, rồi không nghe lời khuyên của người khác như vậy, đời này muốn cậu ta thay đổi tính tình là không hề có khả năng, nhưng chỉ có cô mới cảm hóa được cậu ấy từ từ từng chút một. Tôi khẳng định là tên tiểu tử này đang ở nhà ngủ rất ngon, một lát nữa cô đi về trước đi. Tôi đảm bảo tối nay sẽ bắt cậu ấy đến gặp cô.”
Đồng Yên nhìn anh, trong mắt là cảm động thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu, cô cảm thấy mọi điều khổ sở và ủy khuất trong lòng từ từ tan biến. Đúng vậy, Lăng Khiên chính là một người như thế, những khuyết điểm này của anh cô cũng sớm đã biết rồi. Anh yêu sâu đậm mà bá đạo như thế nào cô có thể cảm nhận được, muốn giận anh cũng không thể giận được. Haizz, ai bảo người cô yêu chính là người đàn ông vừa đáng giận vừa đáng yêu như thế chứ.
Đưa Đồng Yên về nhà, Lục Tư Triết lập tức lái xe tới nhà trọ của Lăng Khiên, trên đường anh lại nhận được một cuộc gọi quốc tế đường dài. Nhìn thấy mã số kia, trong nháy mắt tim anh nhảy chậm đi một nhịp.
“Alo?”
“Là tôi.”
Lục Tư Triết sửng sốt, sau đó thì nổi giận: “Mèo hoang nhỏ!!! Hiện giờ em đang ở đâu thế hả?”
Đầu bên kia là một giọng nữ khẽ hỏi anh: “Anh có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ không?”
“Có chuyện gì?”
“Có hay không vậy?”
“Có.”
“Cho tôi mượn tài khoản của anh đi, đưa tôi cả mật khẩu nữa, thuận tiện thì cho tôi vay năm trăm ngàn, tôi giúp anh làm ăn, bảo đảm là sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Đầu óc Lục Tư Triết có chút rối rắm, anh trố mắt vài giây rồi dừng xe ở bên đường nói: “Mèo hoang nhỏ à, em ăn tôi sạch sẽ xong rồi con mẹ nó biến mất đến hơn hai mươi ngày, bây giờ vừa mới gọi điện lại muốn mượn tôi năm trăm ngàn, em cho tôi là kẻ ngu hả?”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại không nói hai lời, lập tức tắt máy.
Lục Tư Triết ngơ ngác một lát, sau đó vội vàng gọi lại, nghe được người kia nhận điện thoại, trong lòng thầm thở phào một cái.
Ngữ điệu anh chậm rãi, hỏi: “Em đang ở đâu thế?”
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng không nói chuyện.
Anh tiếp tục ôn nhu hỏi: “Em muốn làm ăn cái gì? Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?”
Người kia hiển nhiên là không còn kiên nhẫn được nữa, hỏi: “Thế anh rốt cuộc là có cho mượn hay không?”
“Có cho. Nhưng mà em nói xem sau này tôi phải liên lạc với em như thế nào? Chỉ cần gọi điện thoại vào số này có thể tìm được em sao?”
Cô gái kia trầm mặc một lúc mới nói: “Ừm. Chỉ cần gọi là có thể gặp tôi ngay. Vậy hôm nay anh có thể chuyển tiền không?”
Lục Tư Triết nhìn đồng hồ nói: “Có thể.”
Người kia lại trầm mặc một lúc, giọng nữ ở đầu bên rất thấp, nói là “Cảm ơn”, sau đó ngay lập tức cúp máy.
Lục Tư Triết nhìn chằm chằm về phía trước, nắm chặt điện thoại ngây ngốc, sau đó soạn một tin nhắn với nội dung là mật khẩu cùng tài khoản ngân hàng gửi vào số điện thoại vừa rồi, nhanh chóng nhận được tin nhắn đáp lại: “Nhận rồi.”
Anh nhìn tin nhắn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, có chút tự giễu cười cười, sau đó gọi điện cho bạn ở ngân hàng, xử lý công việc xong xuôi rồi ném điện thoại qua một bên, khởi động xe đi tiếp.
Năm trăm ngàn mua được hai chữ, mình thật đúng là con mẹ nó ngu đần.
Tư Triết đứng ở bên ngoài nhà trọ Lăng Khiên, vừa gọi điện vừa ấn chuông cửa, đến mức tay muốn gãy thì cửa mới được mở ra, anh mở rộng cửa ra bước vào. Nhìn cái người đứng ở cửa nhưng đứng cũng chẳng vững, anh một phen đỡ lấy người anh rồi kinh hô: “Làm sao cậu lại thành cái dạng này hả?”
Lăng Khiên mắt híp lại một nửa, được bạn đỡ lấy ngồi xuống ghế salon, thở dốc một trận mới nói: “Trước tiên rót hộ tôi cốc nước đã, tôi khát muốn chết rồi đây.”
Ý thức Lục Tư Triết coi như còn tỉnh táo, ôm lấy khóe miệng rót cho bạn mình một cốc nước nóng, nhìn anh uống hơn một nửa cốc mới nhắm mắt lại, đi tới ghế salon ngồi xuống, cười nói: “Vẫn còn sốt cao hả? Đi tới bệnh viện thôi.”
Lăng Khiên lắc đầu, nhưng chỉ một động tác lắc nhẹ đầu mà mọi thứ trước mặt anh cũng biến thành màu đen, qua một lúc lâu mới vô lực nói: “Dùng điện thoại của cậu gọi điện cho Yên Yên đi.”
Lục Tư Triết vừa gọi điện vừa hỏi: “Điện thoại của cậu đâu?”
“Rơi vỡ rồi.”
Lục Tư Triết thấy điện thoại được thông, trừng mắt lườm Lăng Khiên một cái không trách móc nữa, sau đó cười hỏi: “Yên Yên hả? Là tôi. Cô về nhà chưa?”
Đầu bên kia thoại là Đồng Yên, cô đang ở trên xe bus, thanh âm hơi run rẩy nói: “Tư Triết, nhà ba mẹ tôi có chuyện rồi, tôi phải lập tức trở về một chuyến. Anh gặp Lăng Khiên thì nói với anh ấy một tiếng hộ tôi nhé.”
Lục Tư Triết cả kinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe được lời anh, Lăng Khiên khó khăn mở mắt, lập tức quay đầu nhìn bạn.
Đồng yên do dự nói: “Ba tôi bệnh tim tái phát phải nhập viện rồi.”
Lục Tư Triết trong lòng căng thẳng nhưng vẫn không quên an ủi cô, có hơi vội vàng: “Cô đừng sợ. Chúng tôi sẽ lập tức đi tới nhà ba mẹ cô.”
Đồng Yên đáp một tiếng rồi cúp máy, trong lòng cô đã khẩn trương lắm rồi, cũng không có nghe rõ là anh nói “chúng tôi”.
Lục Tư Triết cúp máy, quay đầu nhìn Lăng Khiên, rất nghiêm túc nói: “Ba Yên Yên nhập việc rồi, hình như rất nghiêm trọng.”
Chân mày Lăng Khiên đang nhíu lại giờ lại càng nhíu chặt hơn, anh mấp máy môi, chống tay lên thành ghế cố đứng dậy nói: “Chờ tôi với. Tôi đi thay quần áo.”
Lục Tư Triết nắm lấy tay anh: “Cậu có đi được không? Có muốn đến bệnh viện khám trước rồi đi không?”
Lăng Khiên gạt tay bạn ra, lắc đầu nói: “Lát nữa tôi chỉ đường, còn cậu lái xe.”
Xem tiếp: Chương 39-40